Nắng chiều lặn về tây, tựa như giọt mực nước đỏ nhỏ vào chậu nước, một mảng đỏ như lửa lan từ xa đến gần, từ đậm đến nhạt. 
Những căn nhà gỗ dựa vào nhau san sát, ống khói từng nhà bốc lên cột khói bếp. Mấy phụ nữ nông thôn tụ tập trước nhà, vừa nói chuyện phiếm vừa ngắt ngọn rau xanh mơn mởn. 
Khuôn mặt Liên Vũ tuấn tú lạnh lùng ôm Thập Cửu xuất hiện ở cửa thôn, xa xa nhìn thấy mấy người lạ, Thập Cửu bèn vùi mặt vào ngực Liên Vũ. 
“Yêu quái tới rồi!!!” Đám trẻ con đang nghịch trên gò đất ngoài thôn chạy té khói. 
Bọn nhỏ vừa gào lên thế, mấy nông phụ ngẩng đầu lên, xách tai con mình trách cứ vài câu: “Yêu quái cái gì mà yêu quái, nhìn xem mày bẩn thành dạng gì rồi hả con?” 
“Là yêu quái thật đó! Người đó mọc ra cái tai toàn lông! Lại biết thu vào nữa!” 
“Đi đi, đừng ở đây thêm phiền, vào nhà thêm củi vào bếp lò đi!” 
Đuổi đám nhóc lếch thếch đi, mấy hàng xóm lại túm tụm vào một chỗ. 
“Đây là thân thích nhà ai, trắng trẻo sạch sẽ thế?” 
“Nhà trên núi đấy, nói chuyện lễ phép lắm!” 
“Ui chao bảo sao, từ thành phố lớn đến mà lại!” 
Mấy bác gái đứng lên một cái là khí tràng vọt tới, Liên Vũ đang đi được nửa đường thì chần chờ dừng lại, áng áng người trong tay, nói: “Tiểu… Hồ Ni, cậu nhìn thử xem, ai là mẹ của cậu?” 
Thập Cửu sống chết không chịu ngẩng đầu, Liên Vũ đành buông cậu xuống, lúc đứng thẳng người lên, mấy bác gái đã giết tới trước 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nui-co-ho-ni/4603922/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.