Thập Cửu nhìn cánh cổng sắt trước mặt, hơi hơi tủi thân đứng lên, từ giữa đường đi tới cạnh cổng, ôm đầu gối ngồi trên mặt đất.
Cậu cắn người.
Cắn đúng anh chủ nhà của cậu.
Mặc dù anh chủ nhà cũng không biết trong sân có một người ở thuê như cậu.
Loài hồ ly bọn cậu rất dữ dằn, một khi cắn người thì vết thương không dễ khép lại, sinh mạng sẽ chảy ra ngoài theo máu, nếu sơ sẩy không khéo còn chết người.
Cái này cũng không thể trách cậu, dù sao thì đuôi hồ ly không thể sờ tuỳ tiện, lúc ấy cậu còn đang ngủ nữa chứ… Nhưng cũng không thể trách anh chủ. Cậu tá túc ở chỗ của anh chủ lâu như vậy, có nộp đồng tiền nhà nào đâu, sờ cậu hai cái thì có làm sao? Mà dáng vẻ anh chủ đẹp như thế, còn dịu dàng xử lý vết thương cho cậu.
Không không không, bây giờ không phải lúc nghĩ mấy thứ này. Việc cấp bách là phải nhanh chóng lẻn tới bên cạnh anh chủ rồi liếm thêm hai miếng nữa, để vết thương của anh chủ mau khép lại.
Thập Cửu lắc đầu vực dậy tinh thần, mở to hai mắt ngồi thẳng lưng, suy nghĩ xem phải làm thế nào để anh chủ nhặt cậu về. Nhưng mà trong đầu cậu trống trơn trắng xoá, càng nghĩ khoé mắt càng rũ xuống thấp. Giờ mới thấy, lúc cần đến sách vở mới thấy sách vở không đủ dùng, sớm biết thế này đã chẳng ham ngủ, học ngôn ngữ của nhân loại nhiều thêm mới đúng ——
Hồ ly nhà người ta sau khi trưởng thành đều ra ngoài thành gia lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nui-co-ho-ni/4603921/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.