Chương trước
Chương sau
Thứ hai đi làm, Triều Lộ vừa lại gần bàn làm việc liền thấy một bó hoa baby to tướng để trên. Bó hoa được quấn bằng một đoạn ruy băng màu xanh biếc, màu sắc phối hợp giản dị và tao nhã. Những bông hoa trắng muốt nhỏ xíu gắn trên cành tựa như những giọt sương mai trong bụi cỏ lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Triều Lộ không tìm tấm thiếp của người gửi hoa – trên đời này, người biết cô thích hoa baby chỉ có một. Không tặng hoa hồng, không tặng hoa bách hợp mà tặng cô hoa baby cũng chỉ có mình anh mà thôi.
Bàn làm việc của cô nằm ngay ngoài cửa phòng của Phương Uẩn Châu, nhìn xuyên thấu qua tấm cửa kính. Cô thấy bên trong sáng đèn liền buông túi, đi tới gõ cửa.
Khi được cho phép, cô đẩy cửa bước vào.
“ Cần lọ hoa sao?”. Phương Uẩn Châu mở miệng cướp lời cô, chỉ lên bệ cửa sổ một lọ hoa không. Anh thản nhiên nói, giống như ngày xưa bọn họ cùng nhau đến trường nhưng cô quên không mang theo bút, vừa hay anh có thừa một cái liền hỏi một câu ngẫu nhiên.
Triều Lộ suy nghĩ trả lời: “ Cảm ơn, anh cho tôi mượn lọ hoa một lát. Tony, chỉ là tôi không cố ý muốn làm phiền anh”.
Mặt Phương Uẩn Châu hơi trầm, ngón tay theo quán tính vuốt nhẹ chiếc bút ký tên màu đen. Anh ngẩng mặt nói: “ Khi gọi tôi là Tony, tôi thấy hình như em đang cố tình xa lánh”.
“ Không phải xa lánh mà là giữ khoảng cách thích hợp giữa cấp trên và cấp dưới”.
Phương Uẩn Châu cười gượng: “ Triều Lộ, hẳn là em rất giỏi tiếng Trung. Xem em nói hay thật. “ Không phải xa lánh” mà là “ giữ khoảng cách” . Không biết có phải tôi xa Trung Quốc lâu rồi không nên so chữ nghĩa với em, tôi thật không phải là đối thủ”.
Triều Lộ nói: “ Ý tôi là, trong công ty, tôi không muốn dính dáng quá nhiều đến tình cảm riêng tư. Tôi chưa bao giờ phủ nhận chúng ta là người quen cũ. Thậm chí đến bây giờ chúng ta vẫn luôn là bạn”.
“ Vì vậy, xin em đừng quá nhạy cảm với bó hoa như thế”. Phương Uẩn Châu đứng lên, tới bên cửa sổ cầm lọ hoa đưa cho cô. “ Giữa bạn bè, thậm chí giữa cấp trên và cấp dưới, trong ngày sinh nhật của nhau cũng nên có một chút tâm ý. Đây không phải là điều tuyệt vời sao? Triều Lộ, tôi chỉ muốn chúc em sinh nhật vui vẻ”.
Triều Lộ lúc này mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của cô. Mẹ cô vốn bận rộn nên những ngày như thế này không hay để tâm đến. Thỉnh thoảng nhớ tới thì mua một chiếc bánh ga tô nhỏ và nấu bát mỳ cân để ăn mừng. Nếu như đã quên thì sẽ quên luôn, vì thế Triều Lộ cũng không mấy quan tâm. Nghĩ lại hôm qua ăn mỳ xong, cô và mẹ hiển nhiên không nghĩ tới hôm nay là sinh nhật cô.
Mà Phương Uẩn Châu lại nhớ rất rõ.
Lòng cô như có cơn gió mát mềm mại lướt nhẹ, cô không cứng rắn lạnh nhạt nói thêm.
Phương Uẩn Châu như nắm trúng thời cơ: “ Buổi tối, tôi mời em ăn cơm, coi như bữa tiệc nhỏ để chúc mừng”.
Triều Lộ trả lời: “ Có phải anh định nói. Cho dù là bạn bè hay cấp trên, mời tôi ăn một bữa cơm sinh nhật không phải chuyện gì to tát đúng không?”.
Phương Uẩn Châu từ chối cho ý kiến chỉ đứng đó cười cười.
“ Sinh nhật của tôi đương nhiên phải ăn mừng cùng người nhà”. Triều Lộ nói dối.
Phương Uẩn Châu hơi trầm ngâm tính toán, sau anh nói: “ Cũng đúng, vậy buổi trưa chúng ta xuống dưới tầng ăn một bữa thôi”. Dưới tầng ngầm của tòa nhà cao cấp này có một nhà hàng mặc dù không sang trọng nhưng bán các loại thức ăn đơn giản của Trung Quốc và phương Tây, mùi vị không tệ lắm. Có lẽ sợ cô từ chối, anh bồi thêm một câu: “ Nếu em cảm thấy gánh nặng thì có thể coi như đây là bữa trưa bình thường vẫn ăn”. Anh đã nói đến mức này, nếu Triều Lộ không đồng ý chẳng phải không hợp tình người hay sao. “ Được”. Cô liền nhận lời đề nghị của anh.
Triều Lộ từ phòng làm việc của Phương Uẩn Châu đi ra, theo thói quen ngồi xuống bàn làm việc mới nhớ ra tay mình vẫn đang cầm lọ hoa. Cô đi vào toilet đổ nước, dỡ bó hoa ra khỏi giấy bọc, đặt những cành baby vào trong bình. Lọ hoa là một chiếc bình sứ màu trắng kiểu dáng đơn giản, rất hợp với những bông hoa baby cũng màu trắng thuần khiết đáng yêu.
Cả buổi sáng, trong lúc bận rộn, thỉnh thoảng Triều Lộ rời khỏi màn hình máy tính và tập tài liệu, ánh mắt vài lần vô tình rơi vào lọ hoa nhỏ để trên bàn, không tự chủ được mà mỉm cười.
Từng có cậu bé mười bảy tuổi, ngày nào đó đi qua cửa hàng bán hoa, làm bộ thuận miệng hỏi cô thích loại hoa gì. Một tháng sau, trong ngày sinh nhật của cô, cậu bé đó bình thản mang theo nụ cười có chút ngượng ngùng, ánh mắt né tránh cái nhìn của cô, chậm rãi giơ bó hoa baby từ sau lưng, không nói câu gì đặt vào tay cô.
Trong trí nhớ của Triều Lộ, bó hoa đó không quá lớn nhưng nặng trình trịch. Cho đến bây giờ, cô dường như vẫn cảm nhận được sức nặng của bó hoa trên tay. Triều Lộ chăm sóc bó hoa ấy rất lâu không bỏ đi. Mãi cho đến khi hoa bị héo hoàn toàn cô mới luyến tiếc vứt bỏ. Triều Lộ nhớ rõ, sau đó cô còn giữ lại một cành, cẩn thận làm thành hoa khô. Hiện tại, bông hoa đó vẫn được cô đặt trong quyển nhật ký.
Đời này cô chỉ có hai lần được nhận hoa và đều xuất phát từ tay của một người.
Thời đại học, cũng có nam sinh tặng hoa cho cô. Cô đoán hơn phân nửa lý do là vì cô có dung mạo khá xinh xắn. Nhưng cô chưa từng nhận bất kỳ bó hoa nào. Cô cũng không dám dính dáng đến chuyện tình cảm yêu đương, nguyên nhân bởi cô tự ti về gia cảnh, với lại chưa có nam sinh nào thực sự khiến cô động lòng. Cô không phải là người tự tin vui vẻ, lại có chút vướng mắc về “ xuất thân”. Nhưng đó không phải lý do khách quan khiến cô chối bỏ tình yêu. Cô né tránh người theo đuổi, nguyên nhân chỉ có một, trong số họ không ai có thể làm cô lung lay.
Buổi trưa ở nhà hàng, Triều Lộ không cần mở thực đơn mà gọi luôn đồ ăn. Nhà hàng dưới tầng này cô thường hay đến, tất cả các món ăn ở đây đều khá quen thuộc. Đa phần để đỡ mất thời gian và tiện lợi nên bọn cô hay đến đây gọi cơm. Hầu như các món ăn của nhà hàng đều đã được cô ăn qua một lần. Cô làm ở công ty này đã được ba năm, mặc dù rất hài lòng nhưng về vấn đề ăn uống cô lại chưa bao giờ để tâm.
Phương Uẩn Châu nói: “ Em đúng là có ý định thay tôi tiết kiệm tiền”. Nói xong, anh cũng gọi một xuất và hai ly rượu vang.
Triều Lộ mỉm cười – Cuối cùng thì Phương Uẩn Châu cũng hiểu rõ về cô. Nếu anh lên tiếng mời cô một bữa cơm thịnh soạn sẽ khiến cô thấy không được tự nhiên. Sau này sẽ càng làm cô bối rối mỗi khi gặp lại.
Sau khi rượu được mang đến, anh và cô cùng chạm cốc nói chúc mừng sinh nhật. Cô nhấm nháp một chút rồi đặt ly xuống: “ Uẩn Châu, tôi vẫn chưa có cơ hội để chính thức nói với anh: Chào mừng anh đã trở về”.
Giọng của Phương Uẩn Châu hơi khàn đi: “ Nói thật, tôi đã từng lo lắng, em hi vọng sẽ không gặp lại tôi”.
“ Không, tôi chưa từng nghĩ như vậy”. Triều Lộ nói chậm rãi, lặng lẽ nhìn anh: “ Tôi cũng thành thật một câu, tôi không hề nghĩ rằng vẫn còn có thể gặp lại anh”.
Anh cười một cách chua chát: “ Khi nhìn thấy tôi trong đêm họp lớp, em đã nghĩ gì?”.
Cô nghiêng đầu, tựa như muốn nhớ lại quá khứ. Cô trả lời: “ Trong thâm tâm tôi đầu tiên đã nghĩ: tại sao lại có thể? Sau lại thấy may mắn – cuối cùng anh đã không thay đổi, biến thành một ông chú vừa già vừa xấu”.
Phương Uẩn Châu cười ra tiếng: “ Nghe em nói, xem ra tôi được an ủi”.
Bầu không khí nói chuyện trở nên thoải mái hơn, Triều Lộ dường như cũng bắt đầu cởi mở. Cô vừa ăn sa lát vừa thuận miệng hỏi anh: “ Anh ở Singapore mấy năm, mọi thứ đều thuận lợi chứ?”.
Phương Uẩn Châu trầm mặc vài giây: “ Không quá tốt nhưng dù sao cũng đã là quá khứ”.
“ Sao vậy?”. Cô cầm dao cắt miếng sườn rán.
“ Các doanh nghiệp tư nhân thời kỳ đó đều gặp khủng hoảng. Điều này chưa phải tồi tệ nhất…”. Anh do dự hồi lâu mới quyết định nói tiếp: “ Điều tồi tệ nhất là tôi đã hồ đồ kết hôn”.
Triều Lộ dừng tay, ngẩng đầu nhìn anh.
Phương Uẩn Châu uống một hớp rượu lớn: “ Tôi kết hôn năm chưa hai mươi tuổi. Theo luật pháp Singapore, cuộc hôn nhân này phải được cha mẹ đứng ra làm chứng mới được tiến hành. Tuổi trẻ hồ đồ, kích động, hơn nữa…Vì một nguyên nhân khác dẫn đến sai lầm”. Anh nhìn cô, ánh mắt tràn đầy đau đớn và hối hận: “ Em cứ coi thường tôi đi”.
Triều Lộ lúc này chỉ muốn an ủi người trước mắt. Cô thấy được nỗi thống khổ và nuối tiếc của anh. Cho dù lúc đó xuất phát từ nguyên nhân hoang đường nào, hiển nhiên anh đã rút ra được bài học kinh nghiệm và cái giá phải trả. Cô không có quyền coi thường anh và càng không có lập trường để trách mắng anh. Giọng nói của cô trái lại ôn nhu hơn so với bình thường: “ Uẩn Châu, anh hãy vui vẻ lên. Anh không phải vẫn luôn khuyên tôi phải vui vẻ nhìn về tương lai đó sao. Biết đâu cuộc hôn nhân này sẽ có chuyển biến tốt”.
Phương Uẩn Châu lắc đầu: “ Chúng tôi đã ly hôn. Cuộc hôn nhân này chỉ duy trì được một năm rưỡi. Kết hôn và ly hôn đều trong lúc đang học đại học. Điều này đủ cho tôi cảm thấy dằn vặt náo động”.
Triều Lộ nói: “ Thật hiếm thấy anh có thể thuận lợi hoàn thành việc học. Hơn nữa tuổi trẻ, chức vụ lại cao. Nói đến đây, tôi thật sự thấy khâm phục”.
Phương Uẩn Châu lắc đầu: “ Việc học có lẽ là do tôi có tư duy không chậm chạp. Nhưng hiện tại ở vị trí này…À, tôi cho em biết một sự thật, gia đình tôi cũng có cổ phiếu của công ty nên việc sắp xếp tôi vào đây để lấy kinh nghiệm không phải việc khó. Tôi không nghĩ mình đặc biệt ưu tú nhưng cũng không kém cỏi. Chỉ là Trung Quốc quá rộng lớn, so với tôi thì người suất xắc ở đâu cũng thấy. Nếu không có nền tảng thì chức vụ này chưa chắc đã là tôi”.
“ Ồ, Uẩn Châu. Anh không sợ tôi đi nói linh tinh làm ảnh hưởng đến uy tín của anh sao?”.
“ Coi kìa, bây giờ em gọi tôi là Uẩn Châu, không phải là Tony nữa. Sở dĩ tôi trút hết tâm sự nói thật với bạn cũ không phải vì phương diện công việc, đột ngột muốn kết giao với cấp dưới. Mà do tôi tin tưởng tuyết đối em sẽ không mang chuyện đi loan truyền lung tung”.
….
Ăn trưa xong, Triều Lộ nhìn đồng hồ đeo tay: còn mười phút nữa mới đến giờ làm việc. Cô nhớ ra có việc muốn làm liền bảo Phương Uẩn Châu về phòng làm việc trước. Còn cô đi bộ sang con phố bên cạnh tới một hiệu ảnh nhỏ.
Cô lấy từ trong túi áo ra một chiếc USB đưa cho nhân viên cửa hàng cắm vào máy tính. Cô chỉ vào một file ảnh có tên “ Trầm hương” và nói: “ Chính là file này, rửa cho tôi một tấm khổ 10 cm”.
Lúc đưa tấm ảnh nhập vào máy tính, cô không biết xuất phát từ điều gì liền copy ảnh gốc vào USB, sau đó xóa trong máy ảnh đi. Tấm ảnh không được đặt tên nhưng sau hôm từ nhà Chử Vân Hành về, cô bỗng nhiên nhớ tới trà trầm hương được uống ở nhà anh. Cô tò mò lên mạng tìm hiểu về trầm hương và có một câu khiến cô rất ấn tượng: Loại gỗ này có thể ngâm trong các đầm lầy hàng trăm năm không bị mục nát, cho dù hoàn cảnh thế nào cũng không thay đổi hương vị.
“ Không thay đổi hương vị” – những lời này đã chạm vào lòng cô. Tự nhiên cô tiện tay đổi tên tấm ảnh thành “ Trầm hương”, bởi người đàn ông trong ảnh rất xứng đáng với tên gọi đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.