“ Anh nói anh muốn uống trà phải không?”. Triều Lộ quyết định tạm thời không đi nữa: “ Lá trà anh để ở đâu?”. “ Không cần lá trà, tôi sẽ mời cô uống thứ khác”. Nói xong Chử Vân Hành đẩy xe ra khỏi phòng khách, lúc quay lại trên đùi đặt một hộp thiếc hình vuông, không biết bên trong đựng gì. “ Cô vào đây giúp tôi mang những thứ kia ra”. Triều Lộ ngồi một mình trong phòng khách, không biết Chử Vân Hành vào bếp làm gì. Một lát sau thấy anh gọi tên, cô vội vàng đi vào. Anh để cô đi tìm hai chiếc chén nhỏ, dùng khay và đĩa, thêm ít tử sa hồ bưng ra khỏi bếp. Chử Vân Hành bảo cô: “ Vẫn phải chờ thêm một chút nữa”. Ấm trà mặc dù đang đậy kín nhưng Triều Lộ vẫn ngửi thấy mùi thơm đặc biệt tao nhã lan tỏa khắp phòng, cô nhẹ nhàng hít một hơi. Lát sau, Chử Vân Hành nhắc cô: “ Tôi nghĩ có thể uống được rồi đấy”. Triều Lộ vội giành lấy ấm trà trước khi anh cầm tới, rót vào hai chiếc chén con. Triều Lộ chỉ thấy trong chén lấm tấm ít bột màu vàng nhạt, nhìn thêm một lúc vẫn không biết đó là loại trà gì. Vân Hành hình như đã nhìn ra vẻ mù mịt và hiếu kỳ của cô, rốt cục cũng công bố đáp án: “ Dạ dày của tôi không tốt nên không uống được trà xanh. Đây là trầm hương. Có người nói rất tốt cho dạ dày. Tôi cũng không biết thật giả thế nào nên thỉnh thoảng mới uống một ít. Vừa hay cô tới đây nên nghĩ muốn chia sẻ cùng cô. Không biết cô uống có quen không”. Triều Lộ chợt thấy kiến thức của mình thật hạn hẹp và khi so sánh với anh, cô thấy mình giản đơn như một cô gái thôn quê. Đương nhiên cô có nghe nói qua về trầm hương còn trà trầm hương lại là thứ mà cô chưa từng biết đến, càng chưa từng được thưởng thức bao giờ. Mùi hương thanh mát quanh quẩn chóp mũi càng khiến cô muốn được nếm thử. Cô cúi đầu nhấp một ngụm, cảm nhận hương thơm vương vấn chân răng liền cất lời khen ngợi: “ Ngon thật”. Cô không nghĩ ra được từ ngữ nào để miêu tả, trong thâm tâm chỉ có thể tự khen. “ Cũng có người uống không quen. May mà cô thích”. Chử Vân Hành thấy trúng ý nên rất hào hứng. Bầu không khí uống trà tuy khá hòa hợp nhưng dù sao hai người vẫn thấy không quen, đề tài nói chuyện phù hợp không nhiều. Vừa vặn Vân Hành hỏi Triều Lộ về công việc của cô, cô theo đúng thực tế mà nói. Quyết định này không liên quan quá nhiều đến vấn đề cá nhân. Nhờ đó mà trọng tâm câu chuyện lại được tiếp tục. “ Tôi nghe nói anh từng đi Đức du học. Bây giờ anh đang là giảng viên tiếng Đức à?”. “ Không phải, ở bên Đức tôi học khoa Triết. Hiện tại đang đảm nhận luôn môn Triết”. Triều Lộ hơi bất ngờ. Triết học – dĩ nhiên không phải cô chưa từng nghe đến danh từ này. Chẳng qua cô không hiểu rõ lắm về nó. Triều Lộ và đại đa số mọi người đều có suy nghĩ giống nhau, đó là môn học: “ Hư vô và mờ mịt”. Cũng bởi câu trả lời của anh mà cô càng tỏ ra hiếu kỳ: “ Anh dạy gì vậy?”. “ Chủ yếu là triết học hiện đại phương Tây. Ngoài ra còn có hình tượng học và lô gic biện chứng”. Đó là cái gì? Hình tượng rồi lô gic…Những danh từ này nghe rất quen tai, lúc này đối với Triều Lộ lại hết sức xa xôi. Dĩ nhiên, cô không hiểu lắm về lô gic biện chứng và các loại lô gic khác có liên hệ gì với nhau. Đối với những lĩnh vực mình không hiểu biết sẽ càng cảm thấy vô cùng thần bí. Đột nhiên, Triều Lộ có cảm giác người ngồi trước mặt thực cao thâm khó lường, ánh mắt không tự chủ được mà mơ màng hơn. “ Này, cô không thấy học triết học là những thứ gàn dở sao?”. Nét mặt Vân Hành ủ rũ, giả vờ nghiêm túc hỏi cô. “ Sao cơ? À, tôi nghĩ không phải vậy. Ý tôi là điều này thật sự rất ấn tượng. Nhưng tôi thấy giảng viên triết học thường là những người cao tuổi hay ít nhất phải là người trung niên…” Chử Vân Hành không nhịn được bật cười:” Thứ nhất, tôi cũng là giảng viên. Thứ hai, tôi chính xác là đàn ông trung niên. Đến ngày nào đó, tôi sẽ trở nên già đi. Theo như cô nói, lúc đó tôi mới đạt được tiêu chuẩn về hình ảnh của một giảng viên triết học sao?”. Triều Lộ vốn định tiếp lời nhưng bị tiếng chuông bộ đàm ngoài cửa cắt đứt. Cô nhìn Chử Vân Hành chỉ chỉ tay, trong mắt ý tứ hỏi anh có muốn để cô ra mở cửa? Thấy anh gật đầu, cô đi đến bên chiếc máy bộ đàm. “ Xin chào, xin hỏi ai vậy?”. Đối phương hiển nhiên bị giọng nói xa lạ của cô làm cho sửng sốt, hơi nghi ngờ hỏi ngược lại: “ Chuông cửa bị hỏng hay sao vậy? Cô cho hỏi đây có phải là phòng 702 không?”. “ Không…không phải”. Triều Lộ sợ mình nói không sẽ bị hiểu sai ý nên vội vàng nói tiếp: “ À, ý tôi là cô không phải ấn nhầm chuông. Đây đúng là phòng 702 của Chử gia”. “ Triều Lộ, phiền cô mở cửa giúp tôi”. Chử Vân Hành nói: “ Cô ấy là bạn tôi”. Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, người đứng ngoài dường như ngơ ngác. Ngược lại, Triều Lộ nhìn thấy cô ấy lại không ngạc nhiên cho lắm. Người này chính là cô gái đi cùng Chử Vân Hành trong quán “ Mèo và dương cầm”. Hôm nay, cô ấy vẫn để mái tóc dài xõa ngang vai, mặc chiếc váy liền màu đỏ thẫm tinh xảo ôm lấy đường cong lả lướt. Đôi mắt đẹp làm cho khuôn mặt càng thêm thần thái. Trong nháy mắt, hình ảnh của cô ấy trong trí nhớ của Triều Lộ càng trở nên xuất chúng mê hồn. Triều Lộ nhìn cô ấy đến quên cả bắt chuyện. Vì vậy mà cả hai đều đứng ngơ ngẩn trước cửa. “ Thư Tiếu”. Chử Vân Hành đẩy xe lại gần, ngẩng mặt lên hỏi: “ Sao em không gọi điện mà đã tới đây. Nếu anh không ở nhà, có phải em đi một chuyến vô ích không?”. Cô gái Thư Tiếu kia đã hoàn hồn trở lại, tiến lên một bước định vào bên trong: “ Nếu hôm qua anh không đi hết 50km thì hôm nay anh còn có sức lực ra ngoài đi dạo với em. Em mặc kệ anh đấy, vô ích cũng được”. Triều Lộ nghe giọng nói vừa trách cứ vừa thân thiết liền nghĩ cô ấy là bạn của Chử Vân Hành, hôm nay cô lại thay mẹ đến đây, lúc này đang ngây ngô trước cửa, điều này có vẻ thất lễ. Vì vậy, cô hơi nghiêng người để cô gái kia dễ dàng bước vào trong. Sau đó cô vào bếp lấy chén rồi rót trà trầm hương mời cô ấy. Thư Tiếu nhận chén trà nói cảm ơn. Lúc này như nhớ ra điều gì, cô ấy khẽ hỏi: “ Vân Hành, nhà anh mới đổi người à?”. “ Không phải”. Anh nói: “ Cô ấy chỉ là đến giúp mẹ một tay thôi”. Thư Tiếu bưng chén trà, liếc mắt nhìn Triều Lộ à một tiếng sau đó thỏa mãn cầm lên uống: “ Nếu em không rỗi rãi lên mạng vừa vặn thấy tin tức tràn ngập, còn thấy ảnh anh trông thật vĩ đại thì quả thực em không thể tin nổi. Anh tham gia hoạt động như vậy là muốn thể hiện lòng tốt hay muốn thể hiện bản thân thì cũng nên biết lượng sức mình. Cho dù là bạn của anh hay đứng từ góc độ của một nhà vật lý trị liệu chuyên nghiệp, em sẽ không khuyến khích anh làm chuyện điên rồ như thế”. Chử Vân Hành đáp lời: “ Em nói rất có lý nhưng anh không phải thường xuyên thách thức giới hạn của bản thân đúng không? Lúc này, thành thật mà nói dù mệt mỏi đến mấy, anh cũng đã trải qua rồi. Chẳng qua…Dù sao anh cũng chịu đựng được”. Anh ôn tồn nói: “ Em đừng lo lắng quá, không phải anh vẫn rất khỏe mạnh đó sao?”. “ Đồ quỷ nhà anh được lắm”. Thư Tiếu la ầm lên: “ Với cường độ vận động như vậy anh còn cho rằng mình lợi hại lắm hả? Anh nói thật đi, từ tối hôm qua đến giờ tay chân anh có bị co giật không?”. “ Sáng sớm nay trước khi rời giường thì có nhưng nhờ phương pháp dạy của em nên anh đã khống chế rất tốt”. “ Ngày mai anh có tiết dạy không?”. “ Có”. “ Dạy ở trường à?”. “ Tất nhiên rồi”. “ Mấy giờ kết thúc?”. “ Sau hai giờ chiều thì không có tiết”. “ Vậy thì tốt, anh biết phải làm gì rồi đấy”. Chử Vân Hành như một đứa trẻ biết nghe lời gật đầu nói: “ Anh biết rồi, anh sẽ đến chỗ em để làm trị liệu”. “ Đúng là không tồi”. Thư Tiếu cười nét mặt lộ vẻ hài lòng: “ Mặc dù ở đây không có dụng cụ chuyên nghiệp như ở bệnh viên nhưng em vẫn có thể dùng thủ pháp đấm bóp để giúp anh bớt mệt mỏi. Anh không muốn ngày mai đi dạy bị co rút chứ?”. Cô ấy nói xong liền đứng dậy đẩy anh vào phòng ngủ. “ Chờ đã Thư Tiếu, ở đây còn có khách”. Chử Vân Hành đưa tay chặn lại: “ Để tối nay đi”. Triều Lộ thấy thế vội vàng nói: “ Chử tiên sinh, ở đây không còn việc của tôi nữa, tôi xin phép về trước”. Chử Vân Hành quay lại nhìn cô: “ Được rồi, cô thay tôi gửi lời hỏi thăm bác”. “ Tạm biệt”. Cô cầm túi lên gật đầu chào hai người trong phòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]