Chương trước
Chương sau
Trình Trí Viễn nhìn chằm chằm vào màn hình di động, trong ánh mắt tràn ngập bi thương, khóe môi lại hơi nhếch, mang theo nụ cười chua xót. Một thoáng sau, anh ta cầm điện thoại cho vào túi quần, nhìn về phía Nhan Hiểu Thần. Cô nghiêng người mà ngủ, tóc dính vào bên mặt, chạm vào có chút ướt, anh ta sờ lên gối nằm, nó cũng ẩm ướt. Trình Trí Viễn sờ vào cái gối một lúc, ngưng mắt nhìn Nhan Hiểu Thần, im lặng thở dài, đứng lên, chuẩn bị ra khỏi phòng.
Anh ta đi đến bàn trang điểm thì dừng bước, nhìn vào thùng rác, bên trong có hai mảnh vỡ và pin của cái di động cũ. Trình Trí Viễn im lặng đứng nhìn một lát, cúi người nhặt lên cái di động cũ, sau đó rời khỏi phòng ngủ.
Nhan Hiểu Thần đang ngủ, đột nhiên tỉnh giấc.
Trong phòng ngủ có màn che thật dày, không gian một màu tối sầm, không thể biết rõ đã mấy giờ rồi. Cô xoay người ngồi dậy, cầm di động lên xem, đã muộn lắm rồi, tại sao Trình Trí Viễn không gửi tin nhắn gì cho cô?
Nhan Hiểu Thần mặc quần áo vào, vừa đi xuống lầu, vừa gọi điện thoại, chuông điện thoại của Trình Trí Viễn vang vọng ở trong phòng khách trống trải.
Trình Trí Viễn đang ngủ ở trên sô pha, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh ta cầm lấy điện thoại, nhìn vào màn hình hiển thị, dường như có hơi bất ngờ, liền tiếp điện thoại, “A lô? Em đang ở đâu?” Anh ta lập tức ngồi dậy, theo bản năng nhìn về phía cầu thang.
“Em đang ở nhà.” Nhan Hiểu Thần ngưng mắt nhìn anh ta, nói với cái điện thoại di động.
Trình Trí Viễn mỉm cười, nhìn Nhan Hiểu Thần, nói vào điện thoại: “Em ở nhà, sao còn gọi điện thoại cho anh?”
“Anh làm em lo quá, em còn tưởng lúc em đang ngủ anh đã đi ra ngoài.”
Nhan Hiểu Thần cúp điện thoại, đi vào phòng khách, “Sao anh lại ngủ ở đây? Em không thấy anh ở trên lầu, cũng không nhận được tin nhắn của anh, nghĩ rằng anh còn ở bệnh viện, có chút lo lắng, nên lập tức gọi điện thoại cho cho anh.”
Trình Trí Viễn nói: “Sáng nay lúc 7 giờ mẹ đã tỉnh lại, anh và mẹ đã ăn điểm tâm, anh đã dặn dò qua dì hộ lý chăm sóc cho mẹ rồi, lát nữa sẽ quay lại bệnh viện. Dì Vương cũng đã đem cơm trưa đến cho mẹ rồi, anh bảo dì ở lại bệnh viện với mẹ một lát, dì với mẹ có thể nói chuyện phiếm với nhau, chúng ta thì không thể.”
Nhan Hiểu Thần hỏi: “Mẹ có nhắc đến em không?”
“Có nhắc em, mẹ hỏi em đang ở đâu, anh nói em đang ở nhà, để cho mẹ yên tâm.”
Nhan Hiểu Thần dám khẳng định, mẹ tuyệt đối không chỉ có hỏi cô đang ở đâu, cho dù Trình Trí Viễn không nói, cô cũng hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Trình Trí Viễn cũng biết lời nói dối của mình không thể nào gạt được Nhan Hiểu Thần, nhưng cho dù biết rõ không thể gạt được, cũng không thể không nói, anh ta đứng lên, “Em đói bụng không? Cùng anh ăn chút gì nhé? Dì Vương đã làm cơm rồi, chỉ cần hâm lại là được.”
Nhan Hiểu Thần vội nói: “Anh nghỉ ngơi thêm một lát đi rồi cùng ăn.”
Hai người đi vào phòng bếp, Nhan Hiểu Thần muốn đem thức ăn bỏ vào lò vi sóng, Trình Trí Viễn nói: “Đừng dùng lò vi sóng, em đang mang thai, thức ăn hâm bằng lò vi sóng ăn không tốt cho sức khỏe.” Anh ta đem thức ăn bỏ vào nồi chưng cách thủy, canh 6 phút đồng hồ, dùng cách hâm nóng thức ăn bằng hơi nước truyền thống.
Từ lúc dọn về nhà này ở, Nhan Hiểu Thần rất ít khi vào phòng bếp, có nhiều thứ không biết để ở đâu, cô có chút không quen, nên chỉ có thể đứng nhìn Trình Trí Viễn bận rộn chuẩn bị thức ăn.
Trình Trí Viễn hâm nóng xong đồ ăn, hai người ngồi tại bàn ăn, im lặng ăn cơm.
Cơm nước xong, Nhan Hiểu Thần muốn giúp mang chén đĩa vào phòng bếp, Trình Trí Viễn không cho cô làm gì cả, một mình anh ta thành thạo gọn gàng mang chén bát vào máy rửa chén bát, mang nho và dâu tây từ tủ lạnh ra, sau khi rửa sạch, đặt vào cái tô, bỏ một chút nước nóng vào ngâm, “Đợi lát nữa em hãy ăn một ít hoa quả, nhớ kỹ là mỗi ngày phải bổ sung đầy đủ vitamin.”
Nhan Hiểu Thần đứng ở cửa phòng bếp, im lặng nhìn anh ta.
“Trình Trí Viễn, vì sao anh lại đối tốt với em như vậy?”
Trình Trí Viễn dùng khăn lau sạch bàn ăn, đùa nói: “Em suy nghĩ nhiều rồi! Anh là kẻ hay động lòng thương cảm với người khác, rất thích chăm sóc chu đáo cho người khác, nếu anh có nuôi một con vật cưng, nhất định cũng sẽ chăm sóc nó tốt như vậy.”
Nhan Hiểu Thần nói: “Chúng ta chỉ là kết hôn hình thức, anh đã làm quá nhiều việc cho em rồi, em không thể nào báo đáp được, thật sự không dám nhận!”
Trình Trí Viễn lập tức dừng lại tất cả mọi động tác, anh ta cứng đơ người trong chốc lát, quay lưng lại với Nhan Hiểu Thần, dùng một giọng nói rất rõ ràng nhưng cũng rất nhẹ nhàng tựa như gió thoảng: “Em có thể báo đáp anh sau.”
“Em có thể báo đáp cho anh?”
Trình Trí Viễn mang khăn giặt sạch sẽ, xoay người đi đến trước mặt Nhan Hiểu Thần, nói: “Xin em hãy chấp nhận chăm sóc của anh, sau này em vẫn có thể báo đáp anh!”
Nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của anh ta, Nhan Hiểu Thần không nói tiếng nào.
Sáu giờ chiều, Trình Trí Viễn tính toán mang cơm chiều cho mẹ, Nhan Hiểu Thần kiên quyết muốn đi theo. Trình Trí Viễn khuyên mãi, vẫn không khuyên được, biết là không có lý nào lại không cho con gái đi thăm bệnh mẹ của mình, anh ta chỉ có thể đồng ý dẫn theo cô cùng đến bệnh viện.
Trước lúc ra khỏi nhà, Trình Trí Viễn cố ý gọi điện thoại cho dì hộ lý chăm sóc bà Nhan, bảo bà ta đem tất cả những vật gây nguy hiểm cất đi hết.
Khi bọn họ vào tới phòng bệnh, thì nhìn thấy bà Nhan cùng dì hộ lý đang xem TV. Trình Trí Viễn mang cà mèn giữ ấm thức ăn đưa cho dì hộ lý, lo lắng đề phòng nhìn Nhan Hiểu Thần đi đến bên giường bệnh, đang nhút nhát kêu lên một tiếng “Mẹ”. Anh ta dựa vào cái bàn ăn di động trên giường bệnh, cố ý dùng thân thể chắn giữa Nhan Hiểu Thần và bà Nhan, khiến cho Nhan Hiểu Thần không thể đến gần mẹ, nhưng anh ta đã đánh giá bà quá thấp.
Bà Nhan đang nằm tựa trên giường bệnh truyền dịch, bên cạnh ngay cả cốc uống nước, hộp khăn giấy cũng đều không có, thế nhưng bà nhảy nhanh xuống giường, trực tiếp vung giá truyền dịch lên, hướng tới Nhan Hiểu Thần mà đánh, “Mày còn dám gọi tao là mẹ! Nhan Hiểu Thần, đồ con quỷ đòi nợ lương tâm bị chó tha! Tao đã nói cái gì? Tao phải khiến cho mày bỏ đứa con đó đi! Mày hại chết ba mày chưa đủ, còn muốn vênh cái bụng đó chạy đến đây chọc tao tức chết phải không? Năm đó lúc sinh mày ra, tao bóp mũi để mày chết đi cho rồi, đồ con quỷ đòi nợ…”
Tuy rằng Trình Trí Viễn lập tức nhào tới ngăn cản, nhưng kim truyền dịch đang cắm trên người bà bị kéo ra, máu tươi trên tay chảy xuống, bà lại là bệnh nhân vừa qua khỏi cơn nguy hiểm, Trình Trí Viễn căn bản không dám dùng hết sức lực ngăn cản, Nhan Hiểu Thần giống như bị chửi đến choáng váng, đứng cứng đơ một chỗ như khúc gỗ bị cắm xuống đất, ngay cả né tránh tối thiểu cũng không làm.
Giá truyền dịch hướng đến bụng của Nhan Hiểu Thần mà quật xuống, may mắn Trình Trí Viễn nắm được, bà Nhan hai tay cầm giá truyền dịch, hung tợn cùng Trình Trí Viễn phân cao thấp, giá truyền dịch thật dài trở thành vũ khí nguy hiểm nhất, giống như trong khoảnh khắc sẽ quật lên người Nhan Hiểu Thần đến chết, Trình Trí Viễn gọi dì hộ lý: “Dẫn Hiểu Thần ra ngoài, nhanh lên, đi ra ngoài!”. Sau đó anh ta gọi lớn tiếng Lý tài xế đang đợi ở hành lang: “Lý tài xế, đưa Hiểu Thần về nhà trước đi.”
Dì hộ lý sớm đã bị dọa sợ đến choáng váng, lúc này mới kịp phản ứng, lập tức ôm Nhan Hiểu Thần kéo ra ngoài.
Trình Trí Viễn một bên mạnh mẽ ngăn trở bà Nhan ở trước giường bệnh, một bên nhanh chóng bấm chuông cấp cứu, mấy người y tá vội vã chạy vào.
Sau khi thật vất vả giúp bà Nhan ổn định, trấn an tinh thần bà, Trình Trí Viễn sức cùng lực kiệt chạy nhanh về nhà.
Trên đời này, không phải chưa gặp qua người xấu, nhưng những người xấu mà anh ta đã gặp, đều là kẻ có thân thế giàu có, đều được giáo dục tốt, cho dù là ác độc cỡ nào, tàn khốc vô tình ra sao, đều có điểm chung là ỷ lại vào thân phận của mình, đều quý trọng bản thân, trong lúc làm việc với bọn họ sẽ có chút khó chịu. Nhưng bà Nhan lại là người khác hoàn toàn với thế giới của anh ta, là người chưa bao giờ được gặp, thuộc tầng lớp thấp nhất của xã hội. Những người này không độc ác, không tàn nhẫn, thậm chí căn bản không phải là người xấu, nhưng một khi đã bước vào đường cùng, sẽ không sợ bị mất mặt, cực kỳ liều lĩnh, đừng nói là yêu quý bản thân, bọn họ căn bản không coi sinh mạng ra gì. Trình Trí Viễn đã từng trải như vậy, gặp qua nhiều loại người nhưng vậy, cũng cảm thấy bà Nhan thật sự là hết cách.
Trình Trí Viễn vội vã chạy về nhà, nhìn thấy Nhan Hiểu Thần ngồi im lặng trên ghế sô pha, anh ta mới cảm giác được tâm trạng ổn định được một chút.
Nhan Hiểu Thần nghe được tiếng cửa phòng mở ra, liền lập tức đứng lên.
Trình Trí Viễn khẽ cười nói: “Mẹ không có việc gì, bắt đầu truyền dịch lại rồi, dì hộ lý sẽ giúp mẹ ăn cơm. Bác sĩ còn nói đùa, mẹ sức lực dồi dào như vậy chứng tỏ y thuật của ông ta cao siêu, sẽ trị bệnh cho mẹ thật tốt, bảo chúng ta không cần lo lắng.”
Nhìn đến vết thương đang hở miệng chảy máu đỏ hồng của Nhan Hiểu Thần, anh ta bước lại gần, nâng đầu cô lên, xem qua trán của cô một chút. Lúc ở bệnh viện do quá hỗn loạn, anh ta căn bản không để ý đến cô đã bị giá treo bình truyền dịch làm bị thương.
Nhan Hiểu Thần nói: “Chỉ là trầy da chút thôi, dì Vương đã dùng cồn sát trùng qua cho em rồi.” Cô nhìn bàn tay đang quấn băng màu trắng của anh ta, “Tay của anh…”
Dưới tình thế cấp bách, vì ngăn cản bà Nhan, Trình Trí Viễn đã dùng sức hơi quá, giá treo bình truyền dịch lại không nhẵn bóng như anh ta tưởng, tay bị cắt vài chỗ thật sâu, bên tay trái còn có một vết thương khá nặng, hơi bị thâm, bác sĩ thấy vậy, đã giúp anh ta xử lý qua một chút.
Trình Trí Viễn nói: “Anh cũng chỉ bị trầy da chút đỉnh thôi, qua vài ngày sẽ ổn.” Anh ta nói chuyện, vì muốn chứng minh mình không sao, cố ý co duỗi bàn tay, cho thấy hoạt động hoàn toàn tự nhiên.
Nhan Hiểu Thần cầm lấy tay anh ta, “Anh đừng…cử động!” Nước mắt ở trong hốc mắt như muốn trào ra.
Trình Trí Viễn sửng sốt một chút, nhẹ nhàng cầm lại tay của cô, cười nói: “Anh thật sự không có việc gì!”
Nhan Hiểu Thần chậm rãi rút tay ra, cúi đầu nói: “Trí Viễn, chúng ta ly hôn đi!”
Trình Trí Viễn cứng người, im lặng một thoáng, mới lấy lại tinh thần, “Vì sao?”
Nước mắt của Nhan Hiểu Thần như từng viên trân châu bị đứt dây, lốc tốc rơi xuống, “Em không thể khiến anh mệt mỏi thêm được nữa…Cuộc sống của chúng ta chính là như vậy, vĩnh viễn sẽ giống như đang bất lực giãy dụa trong đầm lầy, có lẽ sẽ bị kéo xuống sâu hơn…Anh, cuộc sống của anh vốn rất tốt…Đừng vì em mà trở thành như bây giờ… Hơn nữa hiện tại mọi người đều đã biết đứa bé không phải là con của anh, nếu cứ duy trì hôn nhân, đối với anh thật quá bất công…” Trình Trí Viễn nhẹ nhàng thở ra, anh ta cúi người, rút ra tờ khăn giấy, nâng đầu Nhan Hiểu Thần, giúp cô lau nước mắt, “Em còn nhớ lời thề lúc kết hôn chứ? Bất luận giàu có hay nghèo hèn, bất luận khỏe mạnh hay bệnh tật, bất luận khó khăn hay thuận lợi, bất luận gặp gỡ hay biệt ly, anh đều không rời xa em, vĩnh viễn yêu thương em.”
Nhan Hiểu Thần kinh ngạc nhìn chằm chằm Trình Trí Viễn, ở hôn lễ có nói như vậy sao?
Trình Trí Viễn nói: “Có lẽ em không nghiêm túc lắng nghe, nhưng anh rất nghiêm túc nói ra.”
“Tại sao? Chúng ta chỉ là kết hôn hình thức thôi, anh vì cái gì mà muốn đối xử tốt với em?”
Trình Trí Viễn cười tự giễu nói, “Tại sao à? Đáp án rất đơn giản, đến khi nào em nghĩ ra, nhất định sẽ không ngừng hỏi lại anh là tại sao!”
Nhan Hiểu Thần hoang mang nhìn Trình Trí Viễn.
Trình Trí Viễn xoa đầu Nhan Hiểu Thần nói: “Trước khi kết hôn, chúng ta đã có hứa với nhau, kết hôn do em quyết định, ly hôn do anh quyết định! Quyền chủ động ly hôn ở trong tay anh, nếu anh không nói tới, em cũng không được đề cập! Nhớ nhé, đừng bao giờ nhắc lại nữa! Bây giờ, anh đói bụng rồi, ăn cơm nào!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.