Sau khi Trình Trí Viễn tắm rửa xong thì vào phòng sách làm việc, Nhan Hiểu Thần tạm thời chiếm được phòng ngủ. Cô mở máy tính, vốn muốn tìm chút tài liệu về tài chính, nhưng nhìn ngó một hồi, thành ra tựa trên ghế sô pha ngẩn ngơ. Di động vang lên, Nhan Hiểu Thần mở ra, là blog của Thẩm Hầu, “Trưa nay, anh nhìn thấy em. Bởi vì anh muốn gặp em, nên cố ý đi ăn ở nhà hàng đó, nhưng em không cần lo lắng, anh sẽ cố kiềm chế bản thân, sẽ không gây rối cho cuộc sống của em. Hiện tại, sức khỏe của em là quan trọng nhất, trong sách có nói phụ nữ mang thai cần tâm bình khí hòa, nghỉ ngơi điều độ, cho dù anh rất muốn ở gần bên em, nhưng sẽ không bao giờ cả gan thử đi gặp em một lần.” Nhan Hiểu Thần lạnh nhạt “hừ” một tiếng, hắn nói ra giống như chịu nhiều oan ức khổ sở lắm ấy! Thẩm Hầu biết Nhan Hiểu Thần tuyệt đối sẽ không hồi âm lại, thậm chí còn không biết cô có xem qua hay không, nhưng vẫn muốn tự mình gửi tin nhắn cho cô: “Khi nào em đi khám thai? Anh rất muốn có một tấm ảnh siêu âm của con.” Nhan Hiểu Thần nói với cái di động, hung hăng gằn giọng: “Nằm mơ đi!” Tuy rằng trước giờ Nhan Hiểu Thần không trả lời lại tin nhắn blog của Thẩm Hầu, nhưng Thẩm Hầu lại giống như nói với chính mình vậy, mặc kệ cô có trả lời hay không, có nhìn thấy hay không, hắn vẫn muốn bày tỏ hết tâm trạng của bản thân. …. Hôm nay anh ngồi ở trong xe, nhìn thấy Trình Trí Viễn và em đi đến bệnh viện. Anh biết hắn là kẻ buồn khổ nhất khi phải làm cái chuyện không phải của hắn, anh rất biết ơn hắn đã thay anh làm chuyện này, nhưng giây phút đó, anh vẫn không ưa nổi hắn! Anh đã quá ghen tỵ, anh thật sự hy vọng có thể cùng em đi khám thai, tận mắt nhìn thấy bảo bối của chúng ta, nghe tiếng tim của nó đập rộn ràng, nhưng anh biết em không thích như vậy. Anh chỉ có thể ngồi nhìn thằng đàn ông khác làm những điều đó cùng em, ngay cả quyền được ganh ghét cũng chẳng có! … Trước kia khi đi trên đường, nhìn thấy mấy đứa nhỏ, anh không có chút cảm giác nào, nhưng từ khi biết mình sắp được làm cha, mỗi lần nhìn thấy đứa nhóc nào, anh đều nhịn không được sẽ ngoái đầu nhìn chằm chằm vào bảo bối của người ta. Em đã nghĩ tên cho con chưa? Anh đã nghĩ ra được mấy cái rồi này, nhưng đều không thấy hài lòng. … Từ khi biết hết tất cả, lâu lắm rồi anh không có nói chuyện với ba mẹ, mỗi ngày anh đều lang thang ở ngoài đường, thà một mình ngồi trong quán Bar đến ngẩn người, cũng không muốn về nhà. Hôm nay vừa về đến cửa thì nhìn thấy ba đang ngồi trong phòng khách xem mấy bộ phim truyền hình chán ngắt, hẳn là cố ý chờ anh, anh biết ba muốn nói chuyện với anh, nhưng rồi ông ấy cũng chẳng nói gì, anh cũng không muốn lên tiếng. Ba mẹ anh cho rằng anh chán ghét bọn họ, nhưng kỳ thật anh không có, có lẽ bởi vì anh đã làm cha của người ta rồi, nên có thể hiểu được tâm trạng của bọn họ, anh chỉ là tạm thời không biết đối mặt với bọn họ như thế nào mà thôi. Anh hận bản thân mình, tại sao mấy năm cấp ba lại ham mê chơi game? Nếu không phải anh thi thử đại học thành tích quá kém, mẹ sẽ không cần dùng thủ đoạn cướp đi cái ghế đại học danh dự đó của em, ba em sẽ không đi đến sở giáo dục của thành phố, cũng sẽ không phát sinh bất kỳ một tai nạn giao thông nào. Nếu anh có thể học thật giỏi, có thể dựa vào chính mình thi đỗ đại học, có lẽ chúng ta sẽ có một sự bắt đầu mới, lại có thể có một kết cục khác hoàn toàn so với bây giờ. … Chạy đến bên ngoài công ty địa ngục đó chờ em, muốn ngắm nhìn em một chút, nhưng vẫn không gặp được. Anh lái xe không có mục đích, cứ chạy mãi hóa ra lại chạy đến trường đại học. Anh đến ngồi băng ghế chúng ta đã từng ngồi, nhìn những cặp đôi trẻ tuổi yêu nhau ngang nhiên thân mật, anh đã nhịn không được mà mỉm cười, trong lòng đồng thời dâng lên hai loại cảm giác ngọt ngào và chua xót. Chỉ mới tốt nghiệp được một năm, nhưng lại cảm giác như đã 10 năm. Anh ghen tị với quá khứ của chính mình, tại sao ngày ấy mày lại có thể vui vẻ hạnh phúc đến như vậy? … Hôm nay đến quán Bar anh gặp Ngô Thiến Thiến, ngoài mặt cô ấy là trợ lý của anh, có vẻ như tiền đồ sự nghiệp rất tốt, nhưng chỉ có anh và cô ấy biết sự thật là như thế nào. Bởi vì không thể chấp nhận em đã rời bỏ anh, anh đã giận cá chém thớt, quyết định tuyển cô ấy làm trợ lý, chỉ là muốn phát tiết cơn giận dữ của bản thân. Sau này tuy rằng đã hiểu rõ, cho dù có hay không có cô ấy, thì quan hệ giữa chúng ta đã sớm kết thúc rồi, nhưng nếu không có cô ấy, ít ra chúng ta đã có thể có thêm một chút vui vẻ, bớt đi một chút xót xa. Trên đời này nếu đã bước một bước sai lầm, thì lại có thêm nhiều bước sai lầm khác. Nhìn thấy cô ấy buồn khổ say rượu, khóc trong sự bất lực, bao nhiêu giận dữ từng có đối với cô ấy đột nhiêu tiêu tan, có lẽ anh cũng giống như cô ấy, cũng đã có một bước sai, rồi lại càng lún sâu vào sai lầm, nên nỗi đồng khổ biến thành lòng từ bi, không hề cảm thấy tức giận nữa. Phải chăng trên thế giới này, những kẻ đã phạm phải sai lầm đều mong muốn có cơ hội được một lần tha thứ, anh rất khát khao có được cơ hội đó, cô ấy chắc chắn cũng muốn như vậy, phải không? … Hôm nay trong phòng làm việc, anh nói với Ngô Thiến Thiến, nếu cô ấy đồng ý, anh có thể sắp xếp cho cô ấy một công việc khác, giúp cô ấy làm lại từ đầu. Cô ấy kinh ngạc trợn mắt, cho rằng anh lại dùng cách nào đó để tra tấn cô ấy. Khi biết được anh nghiêm túc, cô ấy đã khóc không thành tiếng. Lần đầu tiên cô ấy nói tiếng xin lỗi anh, giây phút đó, anh đã thật sự bình thường trở lại. Anh nhìn theo cô ấy đi ra khỏi văn phòng, từng bước một biến mất tại cuối hành lang thật dài, giống như nhìn theo những năm tháng thanh xuân ngạo mạn của chính mình, cũng từng bước một đi qua cái hành lang thời gian thật dài, rồi mãi mãi biến mất. … Buổi tối bị một đám thanh niên thiết kế của công ty bắt đi ca hát, nghe được mấy cô gái hát bài ca của Lương Tịnh Như, bỗng nhiên lòng anh đau đớn đến không thở nổi. Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu… … Bây giờ anh đang ở dưới lầu nhà em, đếm qua từng tầng từng nhà, tìm kiếm cửa sổ căn nhà mà em đang sinh sống. Anh biết em ở đây, nhưng không thể nào gặp được. Trên đời này có một chỗ xa đến như vậy sao? Cho dù anh có cố gắng bao nhiêu đi nữa, cho dù có kiếm thật nhiều tiền đi nữa, cũng không cách nào rút ngắn đi khoảng cách đó. … Đôi khi, anh rất lạc quan, cảm thấy trên thế gian, không có chuyện gì là không thể giải quyết, cuộc đời này, chúng ta chỉ tạm thời đi trên hai con đường khác nhau, chỉ cần anh vẫn còn nghĩ về em, liền giống như anh có thể định vị được em bằng GPS vậy, cho dù em đi bao xa, cho dù em trốn đến nơi nào, anh đều có thể tìm thấy, đều có thể chạy đến bên em. Nhưng cũng có đôi lúc, anh rất bi quan, thế gian này thật sự có chuyện không thể nào giải quyết được, anh không chạm được đến em, không nghe được tiếng em nói, anh không biết hôm nay em sống thế nào, giờ này em có được vui vẻ hay không? Em hạnh phúc, anh không thể chia sẻ, em buồn phiền, anh không thể sẻ chia; hiện tại của em, anh không thể can thiệp, tương lai của em, anh càng không thể bước vào, anh có chăng chỉ là quá khứ của em mà thôi. Anh cho rằng luôn mang theo định vị GPS, sẽ có thể tìm được em, nhưng thời gian đằng đẳng trôi qua, nếu có một ngày, nó dùng tiếng vi tính lạnh nhạt nói với anh rằng: Thật xin lỗi, bởi vì hệ thống đã lâu không cập nhật, không thể xác định được mục tiêu, thì anh phải làm sao đây? … Mỗi lần Nhan Hiểu Thần nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Hầu gửi tới, đều cực kỳ sợ hãi. Trước nay cô không hề hồi âm tin nhắn của hắn, luôn nghĩ hết cách để tránh xa hắn, nếu hắn không chạm được đến cô thì cô cũng sẽ không chạm được đến hắn, cô có chăng cũng chỉ là quá khứ của hắn mà thôi. Nhưng hắn đã thay đổi quá lớn, qua từng dòng tin nhắn kia, cô cảm nhận được người đàn ông này đã trở nên xa lạ, không còn là kẻ ngạo mạn khinh đời, tuổi trẻ tự tin nữa rồi. Có lẽ vận mệnh tàn khốc đã sớm dùng âm thanh vi tính lạnh nhạt nói với bọn họ câu “Thật xin lỗi”, chỉ là bọn họ không nghe được mà thôi. Phải chăng ở một không gian khác sẽ có một Tiểu Tiểu và một chú khỉ khác? Ở nơi đó, bọn họ sẽ không cần lo lắng GPS của chính mình đến một ngày vì không kịp cập nhật mà không tìm thấy đối phương, bởi vì họ sẽ không tách rời nhau, đường đời của bọn họ sẽ luôn giao nhau, rồi sẽ cùng tay nắm tay trải qua phong ba bão táp. Buổi chiều thứ bảy, Ngụy Đồng đếm thăm Nhan Hiểu Thần. Vừa đến nơi, cô không có một chút khách sáo, trước hết gọi điện thoại đặt cơm, cá Lư hấp, tôm nướng mỡ hành… Trong căn tin trường đại học, mấy món này đều không mới lạ gì, luôn cực kỳ khó ăn, trong khách sạn thì quá đắt, tiện thể đến nhà của Nhan Hiểu Thần nên cô muốn ăn ngon một lần. Ngụy Đồng và Nhan Hiểu Thần vừa ăn đồ ăn vặt, vừa thì thầm nói chuyện phiếm. Trình Trí Viễn lên lầu làm việc, không muốn tham gia hội tán chuyện của mấy cô gái. Từ lúc biết Ngụy Đồng cũng là bạn học của Thẩm Hầu, bà Nhan liền để tâm chú ý đến cô, lâu lâu làm bộ đưa hoa quả, rót nước, sẽ lén nghe một chút, đúng là bà đã nghe được vài câu. Là do Ngụy Đồng chủ động mở lời, hình như cô đụng mặt Thẩm Hầu, cảm thán Thẩm Hầu thay đổi quá nhanh, đã trở nên trầm ổn bình thản, không giống như trước kia ngang ngược nhanh nhẩu. Từ đầu đến cuối Nhan Hiểu Thần không nói tiếng nào, Ngụy Đồng cũng cảm thấy ở nhà Trình Trí Viễn mà nói mấy chuyện này có vẻ không thích hợp cho lắm, mau chóng chuyển sang đề tài khác. Nghe qua thì hết sức bình thường, nhưng bà Nhan lại lưu ý, khi Ngụy Đồng nói đến Thẩm Hầu thì Nhan Hiểu Thần lại nhìn di động, mặt không một chút thay đổi, mắt nhìn xa xăm, dường như có gì đó không đúng. Ngụy Đồng ăn xong cơm tối, xoa bụng bảo ăn no quá, liền tạm biệt ra về. Trình Trí Viễn và Nhan Hiểu Thần cùng đưa cô xuống lầu, nhân tiện đi tản bộ gần đó trong chốc lát, coi như rèn luyện sức khỏe. Bà Nhan rửa chén bát xong, đi đến phòng khách, vốn định xem TV, nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì, bà đứng bật dậy, tìm kiếm xung quanh, nhưng lại chẳng thấy gì. Bà Nhan cẩn thận suy nghĩ, xác định vừa rồi Hiểu Thần đưa Ngụy Đồng ra cửa là mặt một bộ váy dài đến đầu gối, không có túi, bởi vì chỉ đi tản bộ dưới lầu, Trình Trí Viễn lại đi chung với cô, nên cô cũng chẳng mang theo túi xách, hai tay trống không, chẳng cầm theo gì cả. Nhưng cái điện thoại lúc nãy Hiểu Thần vẫn cầm ở trên tay lại không có ở phòng khách, cô đã để ở đâu? Mà để từ lúc nào? Bà Nhan đi lên lầu, tuy rằng trong phòng không có ai, nhưng mà lại nín thở tĩnh khí, rón ra rón rén. Kiểm tra tủ đầu giường qua một vòng, chỉ tìm thấy một cái vỏ nhựa dùng cho điện thoại di động mới; rồi tìm kiếm cẩn thận trong tủ quần áo qua một lần, cũng chẳng có gì cả. Nhan Hiểu Thần là do bà Nhan nuôi lớn, thói quen giấu đồ, bà Nhan không đảm bảo một trăm phần trăm là biết hết, nhưng tám chín mươi phần trăm thì có thể, cho nên lúc trước khi bà muốn tìm số tiền mà Hiểu Thần đã giấu kỹ, chỉ cần lục lọi qua một lần liền ra ngay. Cuối cùng, bà cũng tìm được điện thoại ở phía dưới cái gối nằm trên đầu giường. Di động có cài mật mã, là bốn con số. Lúc bà Nhan vừa đến Thượng Hải, hai mẹ con ở trong một căn phòng rất nhỏ, Hiểu Thần bấm dùng điện thoại không có tránh né bà, bà Nhan nhớ rõ đã có nhìn qua mật mã của cô, chính là ngày sinh nhật của cô, bao gồm tháng và ngày. Bà Nhan bấm mật mã, di động mở ra. Bà nhìn ấy cái icon trên di động, nói thầm: “Xem thế nào nhỉ? Tin nhắn…Phải rồi! Còn Blog nữa…” Vừa đến Thượng Hải thì Thẩm Hầu và Hiểu Thần đều có dạy qua cho bà cách sử dụng blog, nói rằng nó rất thuận tiện, chỉ cần nói chuyện với cái di động là được, vừa đúng lúc thích hợp với trình độ đánh chữ rùa bò của bà, mà bà lại là người không thích đánh chữ. Thẩm Hầu giúp bà cài đặt một bolg mới, nhưng do có ít người liên hệ, nên cũng rất ít dùng. Sau khi Nhan Hiểu Thần và Trình Trí Viễn tiễn Ngụy Đồng ra về, đã đi tản bộ được bốn mươi phút, bọn họ bắt đầu trở về nhà. Cửa thang máy chậm rãi khép lại, tạo thành một không gian khép kín nho nhỏ, chỉ có Trình Trí Viễn và Nhan Hiểu Thần hai người bọn họ. Trình Trí Viễn đột nhiên nói: “Mấy ngày nay không thấy Thẩm Hầu, cậu ta không làm gì, khiến anh cảm thấy có gì đó không đúng.” Nhan Hiểu Thần nhìn chằm chằm vào mấy con số đang nhảy biểu hiện số tầng đang tăng lên, mặt không thay đổi nói: “Anh ấy nói sức khỏe của em là quan trọng nhất, em phải tâm bình khí hòa, anh ấy sẽ chẳng làm gì khiến em khó chịu đâu.” Trình Trí Viễn sững sốt, khẽ mỉm cười thở dài, cảm khái nói: “Thiếu niên và đàn ông đúng là khác nhau rất lớn, không nói đến tuổi tác, một kẻ luôn muốn chứng tỏ bản lĩnh, chứng minh bản thân, sợ thế giới bỏ quên, còn một kẻ thì hiểu được nỗi lòng của chính mình, biết chăm sóc người khác, biết kềm chế bản thân, thành toàn cho người khác. Thẩm Hầu khiến cho anh nhìn cậu ấy với cặp mắt khác xưa rất nhiều!” Nhan Hiểu Thần không thể nói ra cảm giác ở trong lòng là gì, cô gắt gao cắn môi, không để cảm xúc biểu lộ. Trình Trí Viễn nhẹ giọng hỏi: “Em có muốn rời khỏi Thượng Hải không?” “Hả? Công ty muốn mở chi nhánh ở Bắc Kinh à? Anh muốn rời khỏi Thượng Hải sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]