Nhan Hiểu Thần lười biếng không muốn đi, Bà Nhan thì đang tinh thần phấn chấn, sức lực dồi dào. Một nhóm phụ nữ trung niên thường xuyên nhóm họp gọi bà đi khiêu vũ, bà Nhan có chút hứng thú, nhưng lại lo lắng cho con gái. Nhan Hiểu Thần nói: “Mẹ đi đi, con tự mình đi tản bộ cũng được, giờ đang là ban ngày, mẹ không cần đi theo con đâu.” “Vậy mày cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi cho mẹ.” Bà Nhan cùng một nhóm phụ nữ vô cùng phấn khởi đi ra khỏi nhà. Nhan Hiểu Thần đi tản bộ dọc theo con đường nhỏ có bóng cây, cô không thích ồn ào, nên thường tìm những khúc đường tĩnh lặng, những chỗ vắng người mà đi, cây cối ở những nơi đó nhiều, rợp bóng mát, không khí cũng trong lành. Đi được khá lâu, giống như được giãn gân giãn cốt, cả người không còn uể oải lười biếng nữa, tinh thần nhờ thế cũng khá lên rất nhiều. Nhan Hiểu Thần càng đi càng phấn chấn tinh thần, từ con đường nhỏ đi ra, bước xuống các bậc thang bằng đá, cô định đi đến một con đường nhỏ khác trong chốc lát, rồi mới trở về nhà tìm mẹ. Đang bước trên các bậc thang, không ngờ giẫm phải bậc bị trơn, cô trượt chân, cả người ngã về phía trước, Nhan Hiểu Thần không thể nào ngăn cản mọi chuyện, chỉ biết trơ mắt nhìn toàn bộ thân thể của chính mình đang thật mạnh ngã xuống, trong lòng tràn ngập sợ hãi, thôi xong rồi! Nhanh như điện xẹt, một người giống như một con vượn nhanh nhẹn nhảy ra, không quan tâm đến bản thân có thể bị thương, kiên quyết từ trên các bậc cao lập tức nhảy xuống, vươn tay, đỡ cô từ phía dưới. Hai người không đứng vững, cùng ngã nhào trên mặt đất, nhưng người đó vẫn cố gắng nâng đỡ Nhan Hiểu Thần, dùng thân thể của mình giúp cô làm chỗ dựa, Nhan Hiểu Thần ngoại trừ hai bên sườn có chút đau do hai bàn tay của người kia đỡ, còn lại là hoàn toàn bình thường. Từ lúc trượt ngã đến lúc được đỡ, có vẻ như đã xảy ra rất nhiều việc, nhưng thực tế chỉ là trong nháy mắt, Nhan Hiểu Thần thậm chí còn chưa nhìn thấy rõ người đã đỡ cô. Cô cảm thấy quả thực là chết đi sống lại, nghĩ đến hậu quả thật sự, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi, tay chân bủn rủn, không thể cử động. Người đỡ cô cũng không động đậy, hai bàn tay đang đỡ lấy eo của cô thế nhưng lại đổi sang ôm cô, đem cô giam vào lồng ngực của mình. Nhan Hiểu Thần từ lòng đầy cảm kích biến thành tràn ngập phẫn nộ, chống người ngồi dậy, muốn thoát khỏi đối phương. Vừa đối mặt, bốn mắt giao nhau, thấy rõ là Thẩm Hầu, cô ngây ngẩn cả người. Thẩm Hầu thoáng dùng lực ôm chặt cô lại, cả người cô nằm dựa trên ngực của hắn. Bốn phía là cây cối âm u rậm rạp, đường mòn, bậc thang đá không có một bóng người qua lại, làm cho người ta cảm giác như đang ở trong một không gian khác. Dựa vào lồng ngực quen thuộc mà cũng xa lạ, Nhan Hiểu Thần cảm thấy mơ hồ, thì thào hỏi: “Anh…Tại sao anh lại ở đây?” Thẩm Hầu nheo mắt nói: “Em thật là có thể hù chết người ta!” Nhan Hiểu Thần bình tĩnh lại, tránh thoát khỏi vòng tay của Thẩm Hầu, chống người ngồi dậy. Thẩm Hầu vẫn nằm trên mặt đất, ánh mặt trời xuyên qua bóng cây, chiếu rọi ánh sáng ẩn hiện trên gương mặt của hắn. Nhan Hiểu Thần nhìn Thẩm Hầu, Thẩm Hầu cũng nhìn cô, Thẩm Hầu cười cười, Nhan Hiểu Thần lại không cười. Thẩm Hầu nắm lấy tay cô, cô dùng sức kéo ra, đứng lên muốn rời khỏi, Thẩm Hầu bắt lấy cổ tay cô, “Em đừng đi, anh không đụng đến em nữa.” Giọng nói của hắn có chút run rẩy, Nhan Hiểu Thần buồn bực nhìn thoáng qua hắn, phát hiện hắn nương theo cử động của cô, cả người như đang đau đớn, sắc mặt trắng bệch, trán ứa mồ hôi lạnh, hiển nhiên là bị thương ở nơi nào đó. Nhan Hiểu Thần không dám làm rối thêm chuyện, lập tức ngồi xuống, “Anh đau ở đâu? Em đưa anh đi bệnh viện nhé?” “Ừ, em gọi 120 đi. Đừng quá lo lắng, chắc là bị giãn cơ thôi, tạm thời không thể cử động được.” Nhan Hiểu Thần lấy điện thoại gọi 120, nói rằng có người bị thương, bảo bọn họ nhanh chóng cho xe cứu thương đến đây. 120 hỏi rõ ràng tình hình thương tật, sau đó bảo cô chờ một lát. Thẩm Hầu nhìn chằm chằm vào di động ở trên tay của cô, trong mắt ẩn hiện ánh sáng. Theo như tình hình giao thông ở Thượng Hải lúc này, đoán chừng “chờ một lát” chắc phải cần hai ba mươi phút. Nhan Hiểu Thần không thể bỏ mặc Thẩm Hầu một mình ở chỗ này, chỉ có thể im lặng ngồi chờ ở bên cạnh hắn. Thẩm Hầu nói: “Tiểu Tiểu, anh xin lỗi!” Nhan Hiểu Thần xoay mặt, nhìn đi nơi khác, không nói tiếng nào. Thẩm Hầu nói: “Tiểu Tiểu, nói với anh vài câu có được không, anh nằm trên đất không động đậy khó chịu lắm.” “Anh biết được bao nhiêu?” “Tất cả, ba đã đem mọi chuyện kể cho anh nghe rồi.” Nhan Hiểu Thần cười tự giễu, “Nếu đã biết hết rồi, anh cảm thấy câu xin lỗi thật sự có ích hay sao?” “Quả thật không có ích! Vừa rồi anh xin lỗi em không phải là vì chuyện của ba mẹ, mà là chuyện do chính anh gây ra, anh đã vì đơn giản một đoạn blog, hai tấm ảnh chụp liền tin em biến thành kẻ hoàn toàn khác với con người của em!” Nhan Hiểu Thần lạnh nhạt nói: “Anh thích nghĩ gì thì cứ nghĩ, em không để ý.” Sống mũi của cô lại cay cay, cảm thấy không nói ra được sẽ rất buồn bực khổ sở. “Ba anh nói do anh quá để tâm, quá khẩn trương, cho nên lý trí không thể thấy rõ mọi chuyện, trong khoảng thời gian đó, anh đang thất nghiệp, đang căng thẳng với ba mẹ, mà việc làm tìm mãi chẳng có, Trình Trí Viễn lại là người khiến cho người khác có cảm giác bị bức bách, mỗi lần em xảy ra chuyện, anh lại chẳng giúp được gì, anh…” “Em nói, em không để ý! Anh đừng nói lung tung nữa!” “Anh chỉ muốn nói, anh thật vô liêm sỉ! Xin lỗi em!” Nhan Hiểu Thần kiên quyết xoay người, quay lưng lại với Thẩm Hầu, cho thấy rằng cô thật sự không có hứng thú nghe hắn nói, xin hắn hãy im lặng. Thẩm Hầu nhìn bóng lưng của cô, nhẹ giọng nói: “Hôm đó, ba anh gọi điện thoại gọi anh về nhà, đúng lúc anh đang phải thay mẹ chủ trì một cuộc họp quan trọng, ba mẹ anh cũng biết là không thể vắng mặt, anh sợ bọn họ quên, còn cố ý nhắc nhở một tiếng, nhưng ba bảo anh phải lập tức trở về, rằng bọn họ có chuyện rất quan trọng nói cho anh biết. Anh có chút hoang mang, nghĩ là sức khỏe của mẹ có vấn đề, mấy hôm nay tinh thần của bà đã không tốt, ngày nào cũng đến bệnh viện. Anh lái xe chạy vội về nhà, trên đường suy nghĩ lung tung, còn tự nói với mình nhất định phải bình tĩnh, mặc kệ là bệnh gì, cũng phải cổ vũ mẹ hợp tác với bác sĩ, trị bệnh cho tốt. Về đến nhà, ba và mẹ anh ngồi sóng đôi trên ghế sô pha, giống như đang họp bàn chuyện nghiêm túc, chỉ vào phía đối diện, muốn anh cũng ngồi. Anh ngoan ngoãn ngồi xuống, kết quả là ba anh vừa mới kêu một tiếng tên của anh, mẹ anh đã khóc òa lên, anh không nhịn được, chủ động hỏi ‘Mẹ bị bệnh gì’, ba anh nói ‘Không phải là mẹ mày bị bệnh, mà là mày có đứa con, Hiểu Thần có thai là của mày, không phải của Trình Trí Viễn’. Anh bị chọc cười, nói ‘Ba mẹ làm sao biết rõ hơn con? Nếu là con của con, Nhan Hiểu Thần vì sao không thừa nhận? Chẳng phải cô ấy hận con, nên mới đi làm chuyện thất đức như vậy?’ Ánh mắt ba anh đỏ lên, nói ‘Nó không phải hận mày, là hận ba mẹ!’ Mẹ anh vừa khóc, vừa kể cho anh nghe mọi chuyện…” Cho đến bây giờ, Thẩm Hầu vẫn khó mà tin được cái giá cho chiếc ghế đại học của hắn phải đánh đổi bằng sinh mạng của ba Hiểu Thần. Trong tiếng khóc nức nở của mẹ, hắn giống như bị cưa từng chút một thành hai nửa con người: một nửa đang ở giữa ngày hè ấm áp sau giờ ngọ, ngây ngốc ngồi đối diện mẹ, hoang mang luống cuống nghe mẹ kể chuyện quá khứ khổ tâm; một nửa khác đang ở giữa đêm đông lạnh giá lúc sập tối, buồn bã ngồi bên cạnh Hiểu Thần, thương tiếc bàng hoàng nghe cô kể về ký ức đau thương. Trước mắt hắn giống như hiện lên những thước phim phóng đại quay chậm, mẹ của Hiểu Thần cầm cây gậy trúc, như kẻ điên quật liên hồi vào Hiểu Thần, những đòn roi trí mạng nhưng vẫn không chùn tay, nhưng Hiểu Thần không có một chút kháng cự lại, cô ngồi xổm trước mặt mẹ, ôm đầu, im lặng nhận hết tất cả. Không phải cô không có sức lực để phản kháng, mà chính là cô vẫn hận bản thân mình, nếu thời khắc đó bị đánh đến chết, cô cũng cam tâm tình nguyện gánh chịu. Trong hình ảnh đòn roi túi bụi đó, hai nửa của hắn đem hai lời kể hoàn toàn bất đồng kia, giống như hai mảnh ghép khác nhau, gượng ép ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh, rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ tất cả nhân duyên và số mệnh! Ý nghĩ lạnh giá âm ti tựa như những cái kim châm từ trong lòng phân tán ra tứ chi, toàn thân trên dưới đều vừa đau vừa lạnh, từng khớp xương, từng lỗ chân lông dường như đang chảy máu, nhưng trong nỗi đau khổ tuyệt vọng đó, ở một góc khuất bí mật thuộc tâm can của hắn, lại có một chút xíu vui vẻ hạnh phúc, thì ra đứa bé là của hắn! Thì ra Hiểu Thần vẫn còn yêu hắn! “Sau khi biết hết mọi chuyện, anh đã lập tức đến tìm em ngay trong đêm đó, nhìn thấy em và mẹ đang tản bộ, nhưng anh không có dũng khí bước ra nói chuyện với em. Mấy ngày nay, anh vẫn không biết nên làm cái gì bây giờ, mỗi lần nhìn thấy em, đều không thể kềm chế bản thân muốn đến gần em, hận mình không thể được ở bên cạnh em, nhưng lại vẫn không dám gặp em. Hôm nay cũng như thế, từ sáng khi em và mẹ ra khỏi nhà, anh đã đi theo em, nhưng vẫn chẳng có dũng khí xuất hiện, nếu không phải vừa rồi em đột nhiên bị té ngã, anh nghĩ chắc cũng giống như mấy ngày trước, lặng lẽ đi theo em, cuối cùng không dám làm gì, rồi lặng lẽ về nhà.” Nhan Hiểu Thần kinh ngạc nhìn chằm chằm vào một bụi cỏ đến ngẩn người, mấy ngày nay cô luôn cảm thấy có kẻ ẩn nấp ở một nơi bí mật nào đó xung quanh đang nhìn cô, thì ra thật sự là có người. Thẩm Hầu khao khát nhìn bóng dáng của Nhan Hiểu Thần, hắn vươn tay, nhưng lại không dám chạm vào cô, chỉ là nhẹ nhàng nắm lấy quần áo của cô, “Tiểu Tiểu, hiện tại anh cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, mọi chuyện đã xảy ra rồi, anh không có cách nào thay đổi, cho dù là gì đi nữa, cũng không thể bù đắp lại cho em và mẹ, nhưng vừa rồi khi ôm em thì anh đã hoàn toàn khẳng định, anh muốn ở bên em, anh muốn cùng em, còn có con của chúng ta nữa, ở bên nhau. Cho dù có khó khăn thế nào, chỉ cần anh không buông tay, vẫn luôn có cách vượt qua.” “Em không muốn ở bên anh!” Nhan Hiểu Thần đứng lên, góc áo bị Thẩm Hầu đang nắm lấy liền bị kéo ra. “Tiểu Tiểu…” Nhan Hiểu Thần xoay người, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Hầu đang nằm dưới đất, lạnh lùng nói: “Anh có thể gọi em là cô Nhan, hoặc là cô Trình, Tiểu Tiểu chỉ có ba của em được gọi thôi, còn anh! Tuyệt đối không được!” Sắc mặt của Thẩm Hầu xám như tro, thấp giọng nói: “Anh xin lỗi!” Nhan Hiểu Thần nghiêng đầu nhìn ngó, từ trên bậc thang cô đi đến một con đường khác. Cô không hề để ý đến Thẩm Hầu, vừa thong thả bước đi, vừa ngắm cảnh. Chốc lát sau, cô nhìn thấy có vài người mặc áo y tá đang mang cáng vội vã chạy vào, cô vẫy tay gọi một tiếng: “Ở phía này!” Nói xong, cô lập tức xoay người rời khỏi. Thẩm Hầu nằm trên mặt đất, gọi với theo bóng dáng của Nhan Hiểu Thần: “Hiểu Thần, đi chậm một chút, cẩn thận nhìn đường!” Về đến nhà, Nhan Hiểu Thần tâm trí rối loạn, đứng ngồi không yên. Trước kia, cô đã tưởng tượng ra kết quả sau này sẽ giống như bây giờ, dù sao đó cũng là một đứa bé, làm sao có thể giấu kín, làm sao có thể để người khác không phát hiện? Thẩm Hầu và bọn họ sớm muộn gì cũng biết, cho nên, cô đã muốn bỏ đi đứa bé này, tránh mối ràng buộc với bọn họ. Nhưng cô đã không làm được! Cô vốn cho rằng, dưới sự giúp đỡ của Trình Trí Viễn, tất cả mọi chuyện sẽ được chôn giấu một cách hoàn mỹ, nhưng cô lại bị mẹ của Thẩm Hầu chỉ vài câu liền để lộ ra tất cả. Cô không biết Thẩm Hầu rốt cuộc muốn gì, cũng không thể nghĩ ra ba mẹ của Thẩm Hầu muốn gì, tại sao bọn họ lại cho Thẩm Hầu biết chuyện này? Chẳng lẽ bọn họ không rõ, cho dù Thẩm Hầu biết tất cả, ngoại trừ có thêm người đau khổ, căn bản chẳng có ích lợi gì, cô không thể tha thứ cho bọn họ! Càng không thể đem đứa con này giao cho bọn họ! Nhan Hiểu Thần một mặt tâm trí rối loạn nghĩ ngợi về sau nên làm gì, một mặt lại có chút lo lắng cho Thẩm Hầu, lúc ấy hắn vừa cử động liền đổ mồ hôi lạnh, không biết rốt cuộc đã bị thương ở nơi nào, nhưng cô tuyệt đối không thể chủ động đi hỏi thăm hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]