Nhan Hiểu Thần lười biếng không muốn đi, Bà Nhan thì đang tinh thần phấn chấn, sức lực dồi dào. Một nhóm phụ nữ trung niên thường xuyên nhóm họp gọi bà đi khiêu vũ, bà Nhan có chút hứng thú, nhưng lại lo lắng cho con gái. Nhan Hiểu Thần nói: “Mẹ đi đi, con tự mình đi tản bộ cũng được, giờ đang là ban ngày, mẹ không cần đi theo con đâu.”
“Vậy mày cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi cho mẹ.” Bà Nhan cùng một nhóm phụ nữ vô cùng phấn khởi đi ra khỏi nhà.
Nhan Hiểu Thần đi tản bộ dọc theo con đường nhỏ có bóng cây, cô không thích ồn ào, nên thường tìm những khúc đường tĩnh lặng, những chỗ vắng người mà đi, cây cối ở những nơi đó nhiều, rợp bóng mát, không khí cũng trong lành. Đi được khá lâu, giống như được giãn gân giãn cốt, cả người không còn uể oải lười biếng nữa, tinh thần nhờ thế cũng khá lên rất nhiều.
Nhan Hiểu Thần càng đi càng phấn chấn tinh thần, từ con đường nhỏ đi ra, bước xuống các bậc thang bằng đá, cô định đi đến một con đường nhỏ khác trong chốc lát, rồi mới trở về nhà tìm mẹ. Đang bước trên các bậc thang, không ngờ giẫm phải bậc bị trơn, cô trượt chân, cả người ngã về phía trước, Nhan Hiểu Thần không thể nào ngăn cản mọi chuyện, chỉ biết trơ mắt nhìn toàn bộ thân thể của chính mình đang thật mạnh ngã xuống, trong lòng tràn ngập sợ hãi, thôi xong rồi!
Nhanh như điện xẹt, một người giống như một con vượn nhanh nhẹn nhảy ra, không quan tâm đến bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-thoi-gian-am-ap/648286/chuong-17-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.