“Bởi vì em là con gái của mẹ, nên mẹ mới đau khổ. Nếu em không phải con gái của mẹ, mẹ có thể đối xử với em giống như với Trịnh Kiến Quốc, hết sức bi thương, nghiến răng nghiến lợi mà thù hận. Mẹ em nhìn bề ngoài như mạnh mẽ quyết liệt, thực tế là dây tơ hồng nhỏ bé, ba em nhìn chất phác thành thật, thật ra là cây to để mẹ leo lên sinh trưởng. Cây chết đi, tơ hồng không còn chỗ dựa, làm sao có thể sống sót. Lúc học đại học năm thứ nhất, mẹ em uống thuốc trừ sâu tự sát một lần.”
“Cái gì?” Thẩm Hầu kêu lên thất thanh sợ hãi.
“Mẹ được cứu, phải ở trong phòng chăm sóc đặc biệt một tuần, vì trả tiền thuốc, không thể không bán nhà ở trên thành phố, chuyển về nhà cũ ở dưới quê mà sống.”
Thẩm Hầu hỏi: “Khi đó, em giúp anh làm bài tập, nói cần tiền dùng gấp, muốn anh trả 3500 đồng, có phải là bởi vì…”
Nhan Hiểu Thần gật đầu, “Sau khi bán nhà và thanh toán tiền thuốc men xong, còn dư cũng không ít, nhưng mẹ em lại không chịu thanh toán bất kỳ chi phí nào liên quan đến học tập, em chỉ có thể tự tìm cách. Cũng chính là lần đó sau khi xuất viện, mẹ em bắt đầu bài bạc rượu chè, mỗi ngày sống mơ mơ màng màng, mới không nghĩ đến chuyện tự sát một lần nữa.”
Nhan Hiểu Thần chua xót cười nói: “Mẹ em sau khi được cấp cứu trở về, vẫn không từ bỏ ý định tự sát, luôn muốn tự sát thêm lần nữa, em đã quỳ trước giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-thoi-gian-am-ap/648272/chuong-13-5.html