Ra khỏi viện mà HềNgọc Đường tạm nghỉ lại, Việt Thanh Phong chưa đi được hai bước đã chợtngừng bước, một tay ôm ngực, mặt lộ rõ vẻ đau đớn, tiếp đó lại phun mộtngụm máu.
Thu Viễn đi sau hắn, vừa thấy thế thì vội tiến lên đỡ,thấy sắc mặt Việt Thanh Phong trắng bệch như tờ giấy thì có chút khôngđành lòng: “Chủ tử, người làm sao thế này, chẳng phải Thẩm đại phu đãnói là tốt hơn nhiều rồi ư?”
Việt Thanh Phong xua tay không nóigì, nương theo sự trợ giúp của Thu Viễn mà tới một cái chòi nghỉ mát gần đó để điều tức, mãi một lúc sau sắc mặt mới dần trở lại bình thường.Thu Viễn lo lắng đứng bên bảo vệ, đã lâu rồi hắn không thấy chủ tử nhàmình hộc máu mà không phải là ho ra máu như thế: “... Có phải Hề giáochủ vừa chọc giận người không?”
Chỉ là tức giận thôi sao?
Căn bản không để bụng sao?
Nếu nàng chịu suy nghĩ cho hắn một chút, có lẽ sẽ không khiến bản thân rơivào tình cảnh khó chịu như lúc này. Người không phải là cỏ cây, ViệtThanh Phong hắn cũng không phải là một kẻ vô danh tiểu tốt chỉ biết vung tay cho đi mà không muốn nhận, cảm giác bị lợi dụng trắng trợn nàykhiến hắn cảm thấy vô cùng uất ức.
Nhưng còn cách gì nữa đây?
Chuyện tình cảm, ai động lòng trước thì chính là kẻ chết trước, nếu người làmình chọn, đường cũng do mình chọn thì quả đắng bên trong cũng chỉ cóbản thân là người nuốt, không chỉ như thế, còn phải tìm chút vui thúgiữa cảm giác đau đớn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-mat-giang-ho/2114307/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.