Chương trước
Chương sau
Editor: A Cửu

Mục đích tổ chức Khúc Thủy Yến của Việt Thanh Phong là vì muốn đón tiếp Lâm Uyên vừa đến, ngoài ra vẫn còn một lớp nghĩa sâu hơn. Làm một kẻ đồngđạo trong đảng "không có lợi không làm", Hề Ngọc Đường rất rõ, sợ rằnghôm nay không hẳn chỉ là buổi tán ngẫu sau kì dưỡng bệnh, mà có lẽ cònvì muốn gặp vài gương mặt lạ của Giang Nam Bang thì hơn.

Ngườitham gia Khúc Thủy Yến không được gọi là nhiều, lại đều là kẻ có lailịch, trong số này, Vu đường chủ một thân hồng y không thể nghi ngờchính là kẻ thu hút sự chú ý nhất.

Không nói đến việc hắn đề nghị thành lập Giang Nam Bang, chỉ nói đến chuyện của Túy Hoa Lâu gần đâycũng đủ khiến đám người ngồi đây không dám khinh thường. Người muốn kếtgiao với hắn không phải là ít, từ lúc Hề Ngọc Đường vừa bước vào đã bắtđầu chú ý, tất nhiên cũng thu hết hành động của nàng và Giang Thiên Đồng vào mắt.

Dù không thấy được gương mặt của Giang Thiên Đồng bêndưới lớp mũ sa, nhưng chỉ bằng khí chất quanh thân và dáng người, khôngai không tin đây chính là một mỹ nhân, lại liên tưởng tới sự tích của Vu Dương, trong lúc nhất thời tâm tình mọi người vô cùng phức tạp.

Vu đường chủ đúng là hồng nhan tri kỷ khắp thiên hạ.

Người không vui duy nhất trong đám này tất nhiên là Việt Thanh Phong và Trịnh Thái. Người trước thì không nói, người sau đuổi theo Giang Thiên Đồnghơn một tháng, không chỉ không có nhận chút dịu dàng của đối phương,trái lại còn bị đánh mấy lần, kết hợp với chuyện của Túy Hoa Lâu, Trịnhnhị công tử mà nhìn Hề Ngọc Đường với sắc mặt tốt thì mới là lạ.

Hề Ngọc Đường có thể chú ý tới sắc mặt bất thường của Trịnh Thái, đươngnhiên Mặc Cẩm cũng có thể. Hắn đã sớm nghe được chuyện Trịnh nhị thiếugia thích Giang cô nương, hôm nay tận mắt nhìn thấy, lòng càng thêmthoải mái, nhưng trông Giang Thiên Đồng đang vui vẻ với muội muội nhàmình, cũng không tiện tách các nàng ra, không thể làm gì khác là chuyểntới chuyển lui, định ngăn cản tầm mắt đang nhìn Giang Thiên Đồng củaTrịnh Thái.

Chờ Hề Ngọc Đường phản ứng kịp thì Mặc Cẩm đã cách nàng tương đối xa rồi.

Bớt đi một người để nói chuyện, thoạt nhìn Hề Ngọc Đường có phần cô đơnchiếc bóng. Có không ít kẻ ngu xuẩn rục rịch định tiến đến kết giao,nhưng còn chưa kịp hành động đã thấy nhị đệ tử Hàn Văn Ngạn của Âu Dương minh chủ ngồi xuống bưng rượu lên tiếng.

”Vị này chính là Vuđường chủ sao? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Hắn nhìn về phía Hề NgọcĐường đầy hăng hái, lại nhìn đến Mặc Cẩm đang che chở cho Giang ThiênĐồng và Mặc Âm, đáy mắt thoáng qua chút ánh sáng, nét vui vẻ trên mặtcàng đậm.

Hề Ngọc Đường cười như không cười nhìn Hàn Văn Ngạn,nghĩ tới việc hắn là kẻ dẫn người đến tắm máu khách điếm mình ở khi rờikhỏi Võ Sơn, khiến thủ hạ nàng bị thương rất nhiều, ngón tay khẽ giật.Còn chưa kịp xuất thủ, một bàn tay lạnh lẽo đã yên lặng phủ lên mu bàntay nàng, nghiêng người tì lên chiếc bàn trà thấp, tay áo của đối phương phủ lên tay của hai người, cũng che đi cuộc đấu sức thầm lặng dưới lớpáo bào của họ.

Việt Thanh Phong đang nói chuyện phiếm với LâmUyên nhưng sức lực chế trụ lấy tay Hề Ngọc Đường cũng không ít đi baonhiêu, hoàn toàn mang ý cảnh cáo.

Hề Ngọc Đường mặt không đổi sắc cười cười, một tay nâng chén đáp lại Hàn Văn Ngạn, lời đáp có vẻ hờihợt, nhưng bên trong lại thầm nghiến răng nghiến lợi, không có ai nghethấy, ngoại trừ vị Việt thiếu chủ trên trán lấm tấm mồ hôi kia.

”Các hạ là Hàn công tử ư? Vu mỗ cũng ngưỡng mộ đại danh đã lâu, chỉ hận gặp nhau quá muộn!”

Nghe thấy hai người nói chuyện với nhau, Giang Thiên Đồng đang nói chuyệnvới Mặc Âm ngẩng đầu, bàn tay trong tay áo đã nắm chặt thành quyền, thầm liếc sang thanh kiếm bên người, suy nghĩ đến lúc đánh nhau, nếu mìnhkhông nhịn được mà tham gia đánh người, phải làm thế nào mới không để lộ kiếm pháp của Ly Tuyết Cung.

... Nàng hoàn toàn tin tưởng Hề Ngọc Đường, hoàn toàn không hề suy tính tới vấn đề Hàn Văn Ngạn có thể chiến thắng hay không.

Mặc Âm luôn cẩn trọng, cảm thấy nàng có chút bất thường, dịu dàng nắm lấytay nàng cố an ủi, đồng thời kề tai nàng nói khẽ: “Tiểu Vi, đừng căngthẳng quá.”

Giang Thiên Đồng nâng mắt nhìn Mặc Âm, miễn cưỡng cười.

”Ngươi và Hàn công tử có quen sao?” Rất nhanh Mặc Âm đã ý thức được trọng điểm của vấn đề.

Giang Thiên Đồng không thừa nhận cũng không phản bác, chỉ đáp: “Có sư huynh ở đây.”

Nơi yến hội mọi người ăn uống linh đình, trò chuyện vui vẻ, không ai chú ýtới hai cô nương đang rỉ tai nhau, nhưng khi lời Giang Thiên Đồng vừadứt, tai Mặc Cẩm và Trịnh Thái đều giật giật, ánh mắt nhìn về phía HànVăn Ngạn lại phức tạp hơn một chút.

Mà Hề Ngọc Đường hàn thuyênvới Hàn Văn Ngạn lúc lâu, thấy đối phương đôi ba câu vẫn không rời TúyHoa Lâu, mặt dần có vẻ mất kiên nhẫn, nhưng Việt Thanh Phong vẫn còn đètay nàng, rõ ràng không chịu để nàng gây sự ở nơi này, lòng Hề NgọcĐường vô cùng khó chịu, chỉ nghe một tiếng động thanh thúy vang lên,nàng buông ly rượu trong tay xuống.

”Hàn công tử cứ vài câu là nhắc tới Thiều Quang không rời là có ý gì?” Nàng cất giọng nói.

Chợt nghe nàng mở miệng chất vấn, ánh mắt của mọi người trong bữa tiệc đềutập trung lại nơi này, tiếng ồn xung quanh nhỏ dần, chỉ có tiếng nướcchảy đều đều, nâng từng bầu rượu ngon lướt qua mỗi người.

Hàn Văn Ngạn không ngờ Vu Dương lại dám không nể mặt hắn, sắc mặt cũng biếnđổi, chiết phiến trong tay lay động, ngả ngớn đáp: “Xưa nay Hàn mỗ nghetiếng Thiều Quang cô nương đã lâu, lần này đến Giang Nam cũng mong cóthể nhìn thấy đối phương, chỉ tiếc Vu huynh ra tay quá sớm, thật khiếnngười khác tiếc hận, quân tử không đoạt đồ của người khác, Vu huynhnguyện ý đắc tội với Thính Vũ Các vì hoa khôi danh chấn Giang Nam, tạihạ bội phục.”

Lâm Uyên bên cạnh nghe vậy, khẽ nhíu mày, cảm thấynhư có chỗ nào không đúng, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản, Trái lại Việt Thanh Phong lại nhìn Hàn Văn Ngạn, không biết trong đôi mắt lấplánh như sao đang cất chứa điều gì.

”Ồ?” Hề Ngọc Đường nhíu mày: “Nghe ý thì Hàn công tử không ủng hộ cách làm của Vu mỗ?”

”Sao lại thế.” Hàn Văn Ngạn không tránh không sợ nghênh đón tầm mắt củanàng: “Chẳng qua bổn công tử đang tiếc nuối cho một Giang Nam không cònhoa khôi thôi. Thiều Quang cô nương là mỹ nhân tuyệt sắc, làm người aicũng có lòng thích cái đẹp, chẳng lẽ chỉ có mình Vu đường chủ có lòngthương hoa tiếc ngọc, mà bọn ta lại không? Có điều... bổn công tử lạicảm thấy, Vu đường chủ cũng không thật lòng yêu thích Thiều Quang cônương, mà chỉ mượn mỹ danh, loại bỏ sự thật.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều cả kinh. Lâm Uyên có ngốc đến đâu cũng cảm thấy có chuyện không đúng, bất mãn trừng sư đệ mình một cái. Chuyến này của bọn họ chủ yếu là thăm dò chuyện Giang Nam Bang là do ai gây nên, tình huống nộibộ thế nào, có nền mới có thể lập ra bước kế tiếp, trước đó thì khôngthể làm việc tùy tiện.

Phải biết, hơn một tháng trước Vu Dươngvẫn là một người ngoài với Giang Nam, nhưng bây giờ, hắn đã là địa đầuxà (kẻ đứng đầu một phương, cường hào ác bá) rồi.

Cường long không áp địa đầu xà, không phải là không có đạo lý.

Hề Ngọc Đường thản nhiên nghe hắn lên án, khéo léo tránh thoát khỏi tayViệt Thanh Phong trong góc tối, tiện tay lấy một bình rượu từ dòng nướcbên người, ung dung rót cho mình một chén, sau khi uống một hơi cạnsạch, chợt cầm lấy trường kiếm vỗ lên bàn, nhất thời đã biểu lộ sự thiếu kiên nhẫn và nông nổi của một người trẻ tuổi.

”Nói đến nói đi,chẳng phải vẫn là Hàn công tử xem trọng Thiều Quang sao?” Nàng cườilạnh: “Không phải chỉ là nữ nhân thôi ư, nếu Hàn công tử có thể thắngđược kiếm trong tay ta, nhường cho ngươi thì có thế nào? Bổn đường chủkhông vừa mắt với Thính Vũ Các, lúc trước là phái người đến ám sát giáochủ ta, lúc sau biết rõ bổn đường chủ xem trọng Thiều Quang mà còn không nể tình, cho dù có giết cũng chẳng làm khó dễ gì được ta!”

... Thật cuồng vọng!

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn vị đường chủ chợt tức giận này, khôngthể tin việc hắn dám nổi đóa trước mặt chủ nhà, còn khiêu chiến với cảnhị đệ tử của của Âu Dương minh chủ, cuối cùng là do người trẻ tuổi khítình không hiểu lễ, hay thật sự là vì anh hùng khó qua ải mỹ nhân?

Đối mặt với sự khiêu khích này, có thể nhịn được thì đã không phải Hàn VănNgạn. Thấy đối phương đã thủ thế, hắn hừ lạnh một tiếng, chợt rút kiếmxông tới. Hề Ngọc Đường cũng nhanh chóng rút kiếm nghênh địch, trongchớp mắt hai người đã lao ra khỏi lầu các, phóng tới trên ao sen, mỗingười chiếm một phương, lấy lá sen làm đệm, bắt đầu đánh nhau.

Lâm Uyên đau đầu nhìn hai kẻ đang giao thủ, bất đắc dĩ nhìn Việt Thanh Phong: “Thanh Phong, sư đệ...”

”Không sao.” Việt Thanh Phong cười nhạt ngắt lời hắn: “Hàn công tử và Vu đường chủ đều là người trung nghĩa, lòng có chừng mực, Lâm huynh yên tâm.”

... Kết quả không bao lâu, Hàn công tử lòng có chừng mực đã đánh bay kiếmtrong tay Vu đường chủ, bay lên đá người ta rơi vào trong ao sen.

Cằm của mọi người suýt rụng xuống đất.

Vu Dương thua?

Người đánh bại đòn vây công của sát thủ Thính Vũ Các, còn tự tay giết chết Diêm Thập Lục lại thua?

“... Sư huynh!” Giang Thiên Đồng thấy thế, lập tức xông ra ngoài.

”Tiểu Vi!” Huynh muội Mặc gia nhanh chóng đuổi theo.

”Giang cô nương cẩn thận!” Trịnh nhị thiếu cũng bám gót.

Có mấy người dẫn đầu, mọi người hai mặt nhìn nhau trong chốc lát, cũngtiến lên phía trước vây xem. Việt Thanh Phong ngớ người, quay đầu nhỏgiọng dặn Thu Viễn một tiếng, sau đó theo Lâm Uyên đứng dậy đi về phíaao sen, lòng vừa tức giận vừa có chút bất đắc dĩ nói không nên lời.

Hắn có thể hiểu hành động lần này của Hề Ngọc Đường là cố ý, có lẽ tínhtoán phía sau còn quan trọng hơn cả việc mất mặt, nhưng cách làm như thế vẫn khiến hắn chẳng thích nổi.

Tất cả mọi người tụ lại cạnh aosen, Giang Thiên Đồng lo lắng nhìn nơi Hề Ngọc Đường vừa rơi xuống nước, mãi một lúc lâu sau cũng chẳng thấy người nổi lên, căng thẳng bắt tayáo Mặc Âm, đôi mắt như nước mùa thu nhìn Việt Thanh Phong đầy ý cầu cứu.

”Việt thiếu chủ, sư huynh...”

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe ào một tiếng, một đầu người nhô lên khỏi mặtnước, Hề Ngọc Đường ho khan một lúc lâu, lúc này mới nhìn về phía HànVăn Ngạn vẫn đang đứng trên lá sen bằng sắc mặt trắng bệch, người sauđắc ý nhướng mày, phi thân đến bên bờ, kiêu căng nói: “Đa tạ Vu đườngchủ chỉ giáo.”

Hề Ngọc Đường im lặng thu tầm mắt, trầm mặc khácthường, thấy Giang Thiên Đồng đang đứng bên cạnh ao sen vươn tay chờnàng thì thuận thế vươn tay nắm lấy, mượn lực lên bờ.

Vừa dứt, đã thấy Thu Viễn mang một bộ trường sam màu đen vọt tới, không nói hai lời đã bọc chặt nàng. Hề Ngọc Đường vừa để mặc cho Thu Viễn làm việc, vừaho khan, nhanh chóng nháy mắt với Việt Thanh Phong, khóe miệng rỉ rachút máu tươi, khẽ nhắm mắt, người liền ngã quỵ.

Giang Thiên Đồng đứng gần đó, luống cuống tay chân đỡ lấy người, hoang mang lo sợ cầucứu Việt Thanh Phong. Ánh mắt người sau lóe lên, tách đám người ra đitới, nhận lấy người từ trong ngực Giang Thiên Đồng, thản nhiên nói: “Vuđường chủ đã động tới thương thế, Việt mỗ dẫn hắn đi nghỉ ngơi, thứ chotại hạ không thể tiếp tục chiêu đãi các vị.”

Lúc này mọi người mới hồi thần, chợt hiểu ra.

Không trách được, thì ra dù Vu đường chủ giết được Diêm Thập Lục nhưng vẫn bị thương!

Vậy mới đúng, đường đường là trưởng lão Thính Vũ Các, sao có thể tránh khỏi việc bị thương chứ, nếu Vu Dương không bị thương chút nào thì đó mớichính là thứ khiến người ta cảm thấy hoảng sợ!

Vừa nghĩ như thế,ánh mắt mọi người nhìn Hàn Văn Ngạn lại trở nên phức tạp hơn. Hàn VănNgạn vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi chiến thắng Vu Dương nổi tiếng Giang Nam, lúc này mới tỉnh lại, nhíu mày, sắc mặt rất khócoi.

”Ta cũng đi!” Giang Thiên Đồng lo lắng nói.

Việt Thanh Phong thấy váy nàng đã bị thấm ướt, cũng gật đầu: “Cũng được, đi theo ta.”

Nói xong, hắn ôm ngang người lên, vận khinh công ra khỏi Khúc Thủy Lâu.

Hắn làm chủ nhà, khách xảy ra chuyện thì tất nhiên không thể bỏ mặc, dù mọi người có phần hâm mộ với việc liệu Việt thiếu chủ có quan tâm hay không quan tâm, nhưng rất nhanh đã thoải mái, rối rít tản đi, chỉ chừa lạiHàn Văn Ngạn mang vẻ mặt khác thường đứng cạnh ao sen, không biết đangnghĩ gì, Lâm Uyên thấy thế, vỗ vỗ vai hắn, xoay người rời đi.

Rakhỏi Khúc Thủy Lâu, Hề Ngọc Đường liền mở mắt, vốn muốn mở miệng bảoViệt Thanh Phong thả nàng xuống, một lời truyền âm nhập mật vang bêntai: “Giang Thiên Đồng đi theo phía sau.”

Nhất thời Hề Ngọc Đường nghiêm chỉnh bất động, mặc cho Việt Thanh Phong ôm người vào phòng,

Sau khi đặt người nằm ngang trên giường, Việt Thanh Phong bắt mạch cho HềNgọc Đường trước mặt Giang Thiên Đồng, một lúc lâu sau mới nghiêm túcnói: “Giang cô nương, phiền ngươi đến Vân Mộng Viên một chuyến, mời Thẩm đại phu đến đây.”

Nghe thấy phải mời cả Thẩm Thất, mặc Giang Thiên Đồng liền biến sắc: “Tình hình nặng lắm sao? Huynh ấy bị thương thật ư?”

”Việt mỗ không phải đại phu, không dám chắc.” Việt Thanh Phong nghiêm túc lừa dối vị muội tử trước mặt: “Có điều lúc này chân khí của Hề giáo chủ rối loạn, mạch tượng yếu ớt, còn cần Thẩm đại phu sang để quyết định.”

Với danh tiếng bên ngoài của thiếu chủ Việt gia, Giang Thiên Đồng hoàn toàn không nghĩ tới việc hắn sẽ mở to mắt mà gạt người, lúc này liền vội vội vàng vàng chạy tới Vân Mộng Viên, Thu Viễn ở phía xa chạy tới, khôngđợi chủ tử mình phân phó đã tự đi chuẩn bị nước nóng, rất cơ trí.

Thấy Giang Thiên Đồng đã rời khỏi, Việt Thanh Phong lạnh lùng nói: “Tư Niên, canh cửa phòng cho chặt, trừ Thẩm Thất, cho dù là bất cứ kẻ nào cũngkhông được vào.”

Bỗng Tư Niên xuất hiện trong phòng: “Vâng.”

Vừa đóng cửa phòng lại, Việt Thanh Phong tìm một cái ghế ngồi xuống, vừa ho nhẹ, vừa nhìn Hề Ngọc Đường trở mình, tinh thần và dáng vẻ này thì lấyđâu ra thương tích.

”Đa tạ.” Nàng nói với nam tử trước mặt.

Việt Thanh Phong nhìn nàng đầy thấu hiểu: “Nàng định xử Hàn Văn Ngạn sao?”

Thấy ý mình bị đoán được, Hề Ngọc Đường cũng không che giấu nữa: “Không sai.”

”Định giấu tài?” Hắn nhíu mày.

Hề Ngọc Đường gật đầu.

Gần đây danh tiếng của Vu Dương quá thịnh, không phải là chuyện tốt, mượnchuyện này có thể khiến tầm mắt của Giang Nam dời khỏi người nàng, cólợi cho việc sau này. Người chẳng ai hoàn mỹ, không ai có thể tiếp nhậnmột "Vu Dương" quá mạnh mẽ ở bên, một khi hắn có khuyết điểm mới có thểdễ dàng kết giao. Cho dù là xông thanh lâu giận dữ vì hồng nhan hay bấtchấp thương thế cũng muốn liều mạng với người ta, đều có thể khiến cáidanh "Vu Dương" này trở thành một vị đường chủ trẻ tuổi võ công caocường nhưng lại tâm cao khí ngạo.

Chuyến này của Lâm Uyên và HànVăn Ngạn đến đây là vì Giang Nam Bang, nhưng sau chuyện Túy Hoa Lâu, lại nhìn thấy hai người, Hề Ngọc Đường mới nhận ra mình nên làm vài thứ,tránh việc bị bại lộ quá sớm.

Tuy chuyện này là do "Vu Dương"khởi xướng, nhưng nàng vẫn mong tầm mắt của Âu Dương Huyền có thể dờibớt trên nguồn lực của những thế gia và môn phái khác ở Giang Nam, mượnlực chống lực mới là đạo giảm phiền tốt nhất.

Nàng cần Âu DươngHuyền có ấn tượng "Giang Nam Bang là nơi mà Việt gia, Huyền Thiên giáochủ và các thế gia khác dốc lòng thúc đẩy", vị đường chủ như "Vu Dương"chỉ là một cái bè, được tôn sùng mà đẩy tới trước đài thôi.

Nàngcòn cần thân phận "Vu Dương" này, Huyền Thiên giáo chủ không thể xuấthiện tại Giang Nam, hắn nên ngồi yên mà đợi ở Tuyết Sơn.

Huốngchi nàng còn muốn giết Hàn Văn Ngạn, nếu hắn chủ động đưa tới cửa, không động thủ lúc này thì không còn gì để nói. Có điều, thời gian để quangminh chính đại trở mặt với Âu Dương Huyền vẫn chưa đến, khi nào mã giápcủa Vu Dương khó giữ, khi đó Huyền Thiên mới có thể khai chiến với VũSơn.

Dù Âu Dương Huyền đáng chết, nhưng tạm thời chức vị minh chủ vẫn còn cần ông ta ngồi.

Nghĩ vậy, bỗng Hề Ngọc Đường có thể hiểu được vì sao Việt Thanh Phong khôngmuốn đấu với Âu Dương Huyền, lại còn bằng lòng để ông ta đoạt chức võlâm minh chủ.

Có một kẻ địch ngu xuẩn nổi trên mặt vẫn dễ dàng hơn là vụng trộm trông gà hóa cuốc.

Việt Thanh Phong cũng nghĩ đến việc này, ho khan một lúc lâu, bật cười:“Định đẩy ta lên trước sao? Càng lúc nàng càng lợi dụng ta chẳng chútkhách sáo nào cả!”

Hề Ngọc Đường trừng mắt nhìn đầy vô tội: “Ta có à?”

“...”

Nhìn chăm chăm vào người ướt sũng toàn thân trước mắt hồi lâu, Việt ThanhPhong ho khan hai tiếng, ung dung sửa lại ống tay áo, thản nhiên nói:“Hề Ngọc Đường, chỉ có người của mình mới có thể khiến ta cam tâm tìnhnguyện bị lợi dụng, nàng vừa lợi dụng ta, vừa cố gắng giữ khoảng cáchvới ta... Có phải hơi quá đáng không?”

Hề Ngọc Đường chột dạ mím môi, lúc lâu sau mới mở miệng: “Ta sẽ đền bù lại cho ngươi.”

Nụ cười của Việt Thanh Phong dần nhạt hơn: “Từ trước đến nay nàng luôn sát phạt đầy quyết đoán, không hề do dự khi lợi dụng từng quân cờ, chỉ cóta, là nơi mà nàng luôn muốn giữ khoảng cách, vì vậy mới phải tìm cáchtoàn diện nhất, lo lắng hết lòng, dù cho ta có thể hiện vạn phần thiệný, hận không thể móc tim móc phổi ra cho nàng sai khiến, vẫn không thểđủ để nàng ghé mắt nhìn... Chuyến đi đến Vũ Sơn, Giang Nam Bang, Túy Hoa Lâu, dù lợi dụng, nhưng vẫn là bố cục hai bên đều có lợi, nàng luônkhông muốn thiếu ta một phần nào cả.”

Hắn trầm mặt một hồi, cốnhịn cơn ho, tiếp tục nói: “Nàng đã biết từ trước đến nay tâm tư ta luôn thâm trầm, một chuyện có thể nghĩ ra nhiều kết quả khác nhau, nhưngchuyện vừa rồi nàng nói, lại quên mất việc suy nghĩ đến lợi ích của ta,nói theo hướng xấu, ta có thể mất hết kiên nhẫn với nàng, không còn dodự mà nương tay nữa. Nhưng nói theo hướng tốt, có thể cho rằng, nàng đãliệt ta vào hàng ngũ người của mình rồi không?”

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào nữ tử đang sững sờ trên giường: “... Hề Ngọc Đường, nàng chọn thứ nào?”

Hề Ngọc Đường nhìn chăm chăm vào nam tử đang ho khan không ngừng trướcmặt, không biết vì sao mà bỗng chốc lòng lại cảm thấy hốt hoảng khôngtìm được phương hướng.

Theo bản năng, nàng không hề muốn đi suynghĩ cẩn thận tới những vấn đề mà đối phương đưa ra, chỉ cảm thấy nếunghĩ kĩ hơn, có thể sẽ tìm được một kết luận mà ngay cả nàng cũng khôngdám tiếp nhận, chỉ cúi đầu, tránh tầm mắt của hắn.

”Chuyện ngươimuốn thâm nhập vào thế cục của ta cũng không hẳn là không thể, nhưngkhông phải lúc này. Việc này ta phải làm, ngươi có thể yêu cầu bất cứthứ gì, ta nói sẽ đền bù lại, cũng sẽ không để cho ngươi phải chịu thiệt thòi.”

Giọng Việt Thanh Phong trở nên thâm trầm hơn: “Nàng chắc chứ?”

Hề Ngọc Đường không trả lời.

Mãi một lúc lâu sau Việt Thanh Phong mới cất lời: “Cũng được... nàng đãmuốn trốn, ta cũng không ép. Việt mỗ cam tâm tình nguyện để nàng lợidụng, nhưng nàng cũng biết ta không phải người lương thiện. Ta hỏi lầnnữa, nàng có chắc sẽ đền bù cho ta không?”

Không khí trong gian phòng chìm vào tĩnh lặng một lúc lâu, lúc này Hề Ngọc Đường mới ngẩng đầu lên: “Ừ.”

”Cái gì cũng được?”

”Chỉ cần không lay chuyển căn cơ của Huyền Thiên ta, không cản trở nghiệp lớn báo thù của ta.”

”Được.”

Bỗng Việt Thanh Phong đứng bật dậy, trong chớp mắt người đã đến trước mặt Hề Ngọc Đường, cằm nàng bị mấy ngón tay lạnh như băng dùng lực kìm lấy,một giây tiếp theo, trước mắt nàng tối sầm, một nụ hôn lạnh lẽo nặng nềrơi lên môi.

Hắn như rất tức giận, dùng đôi môi lạnh lẽo của mình mà nghiền lấy răng môi của người trước mắt, lại nảy sinh chút lòng ácđộc mà cắn một cái. Hai người vừa chạm vào đã phân, Hề Ngọc Đường bị đau phải hít vào một hơi, nhất thời vị tanh tưởi ngập tràn trong khoangmiệng.

Nàng tức giận nâng mắt, trong nháy mắt đã tụ lực xuốngchân rồi đá một cước, vậy mà người sau lại nhẹ nhàng lui về sau vàithước, phá cửa mà ra, lông tóc nguyên vẹn.

Tiếp đó, giọng của Việt Thanh Phong truyền đến từ phía xa.

”Đồ đền bù đã lấy, nàng cứ tự nhiên làm việc, không cần phải chần chừ nữa, ta sẽ giải quyết hậu quả.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.