Chương trước
Chương sau
Viêm Lương giật mình tỉnh dậy từ giấc mộng. Trên trần nhà có một vệt sáng, là ánh trăng từ ngoài cửa sổ rọi vào.

Ánh trăng như mang theo không khí giá lạnh vào căn phòng ấm áp khiến Viêm Lương bất giác rùng mình. Cô day day huyệt thái dương, nhẹ nhàng ngồi dậy. Bên tai cô bỗng vang lên giọng nói đầy vẻ lo lắng của Tưởng Úc Nam: “Em không ngủ được à?”

Viêm Lương cứng đờ người, vài giây sau mới quay đầu về phía Tưởng Úc Nam. Lúc này anh đã tỉnh ngủ, đang dựa vào đầu giường nhìn cô. Tưởng Úc Nam là người rất thính ngủ, Viêm Lương chỉ cần động nhẹ là đã có thể đánh thức anh.

Viêm Lương nhếch miệng cười, lắc đầu thay câu trả lời. Cô lại kéo chăn nằm xuống. Vừa đặt mình xuống giường, Tưởng Úc Nam liền giơ tay kéo cô vào lòng. Tư thế ôm ấp khiến Viêm Lương nhất thời không thể ngẩng đầu, đành áp mặt vào ngực anh, nghe anh hỏi: “Sao vậy? Mơ thấy ác mộng à?”

“Cũng không hẳn là ác mộng.” Trong căn phòng tối, không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt nói dối của người phụ nữ. “Chỉ là em nghĩ đến tang lễ lúc ban ngày.”

“Thảo nào…” Tưởng Úc Nam thở dài, ôm cô chặt hơn.

“Gì cơ?” Viêm Lương hỏi nhỏ.

“Trước đó, anh tỉnh dậy một lần, thấy em tuy đang ngủ nhưng đôi lông mày nhíu chặt.” Giọng nói của người đàn ông vô cùng dịu dàng, anh như một người thầy có trách nhiệm, khuyên nhủ cô: “Cố gắng vượt qua khoảng thời gian này, tất cả rồi sẽ tốt thôi!”

Cuối cùng Viêm Lương không thể kìm nén, ngước lên nhìn Tưởng Úc Nam.

Đây là người đàn ông có vẻ ngoài trầm ổn, đáng tin cậy. Vào giây phút này, anh yên lặng như pho tượng, dịu dàng và lơ đãng, không tranh đua với đời. Mặc dù vậy, gương mặt anh vẫn toát ra khí khái đàn ông và một cảm giác uy hiếp nào đó. Viêm Lương từng cho rằng, cô rất hiểu anh.

Cô nhắm mắt, muốn kết thúc cuộc nói chuyện, chìm vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng, giọng nói ngái ngủ và ấm áp của cô chậm rãi vang lên: “Anh không hiểu đâu… Anh chưa từng trải qua cảm giác có người thân qua đời, sẽ không thể lý giải nỗi đau này khó chịu đến mức nào!”

Dù cô oán hận bố cô bao nhiêu năm, nhưng…

Viêm Lương quay người, không nói gì nữa. Hơi thở của cô đều đều, như đã ngủ say. Nhưng thực ra, mắt cô vẫn mở, chỉ là ánh mắt vô hồn, không nhìn thấy bất kỳ tia cảm xúc nào.

Tưởng Úc Nam nhìn tấm lưng Viêm Lương. Anh vô thức giơ tay, nhưng ngón tay đột ngột dừng lại trước khi chạm vào bờ vai cô. Do dự vài giây, anh trầm mặc thu tay về, nằm thẳng người nhìn trần nhà cho đến khi trời sáng.

Khi tia nắng ban mai xuyên qua vầng mây u ám chiếu xuống mặt đất, một đêm mất ngủ đã kết thúc. Tưởng Úc Nam quay sang nhìn người phụ nữ cả đêm chỉ nằm một tư thế, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy.

Một ngày mới lại bắt đầu. Tưởng Úc Nam đánh răng rửa mặt, thay quần áo như thường lệ. Trong phòng thay đồ, chiếc gương bị Tưởng Úc Nam đấm vỡ đã được thay thế bằng một mặt gương hoàn toàn mới, không hề có vết rạn nứt.

Buổi sáng, Tưởng Úc Nam có thói quen vừa đứng trước gương thắt cà vạt vừa thầm nhắc nhở bản thân: mình không yêu cô ấy, không yêu cô ấy…

Không yêu…

Câu này gần như trở thành một lời nguyền. Tưởng Úc Nam ăn mặc chỉnh tề rồi quay về phòng ngủ, từ đầu đến cuối anh đều giữ vẻ mặt vô cảm. Chỉ đến khi nhìn người phụ nữ vẫn ngủ say trên giường, đáy mắt anh mới vụt qua một tia bi thương.

Anh đến bên giường, cúi thấp người. Không ai có thể biết, ý nghĩa thật sự của nụ hôn anh đặt lên trán Viêm Lương là…

“Anh xin lỗi!”

Tiếng bước chân mỗi lúc một xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất Viêm Lương mới mở mắt. Cô cũng nghe thấy tiếng khép cửa.

Lúc này là giờ cao điểm, giao thông trong nội thành ùn tắc nhưng Viêm Lương lái xe ra khu vực ngoại thành nên không gặp trở ngại, cô chạy một mạch đến nghĩa trang.

Hôm qua, sau khi kết thúc tang lễ, Viêm Lương một mình đi gặp thư ký Lưu rồi mới trở về thành phố nên vẫn chưa được nhìn kỹ mộ của bố cô.

Trên lạc khoản của mộ chỉ để hàng chữ: Vợ: Viêm Nhụy Vân, Triệu Thanh Phương. Con gái: Viêm Lương, Từ Tử Thanh.

Viêm Lương đột nhiên cảm thấy, hai cái tên Viêm Nhụy Vân và Triệu Thanh Phương đặt gần nhau dường như không còn nhức mắt như trước. Ngay sau đó, cô cho rằng suy nghĩ của mình rất hoang đường, nhưng dù hoang đường đến mức nào cũng không thể vượt qua bốn chữ “người chết yên nghỉ”.

Viêm Lương lấy một tấm ảnh đen trắng từ túi xách.

Đây là bức ảnh chụp từ nhiều năm trước, các góc đã ngả màu ố vàng. Trên ảnh đều là những người tham gia xây dựng Từ thị từ những năm đầu tiên. Ở thời kỳ xã hội còn khép kín đó, một nhóm thanh niên trẻ tuổi, tràn đầy nhiệt huyết cùng lập nghiệp, trong đó có thư ký Lưu lúc bấy giờ vẫn là một cô gái trẻ trung, cả người đàn ông tên Tống Cẩm Bằng, tất nhiên cũng có mặt Từ Tấn Phu.

Trên bức ảnh đen trắng ấy, Từ Tấn Phu còn rất trẻ. So với ảnh trên bia mộ, gương mặt ông ta không thay đổi nhiều, chỉ là đã ghi thêm dấu ấn thời gian.

Lúc này, Viêm Lương cầm bức ảnh, đứng yên lặng trước mộ Từ Tấn Phu. Cô nhìn chăm chú tấm hình bố cô trên bia mộ nhưng trong đầu vang lên giọng nói của thư ký Lưu.

“Nhị tiểu thư! Cô… Sao cô biết Tống Cẩm Bằng?”

“Thật ra cô không cần tìm hiểu những chuyện xa xưa đó…”

“Nhị tiểu thư, không phải tôi không muốn nói, mà quả thực…”

“Ông ấy là người sáng lập, cũng là người tạo ra công thức của Nhã Nhan và cũng là cộng sự của bố cô năm đó…”

“Công ty thành lập không bao lâu đã gặp phải vấn đề về tài chính. Thấy tình hình khó khăn, Tống Cẩm Bằng định rút vốn, đồng thời có ý bán công thức của Nhã Nhan cho một công ty mỹ phẩm nước ngoài, nhưng bố nhị tiểu thư đã nhờ vào công thức của Nhã Nhan trong tay Tống Cẩm Bằng để thu hút vốn đầu tư của ông ngoại nhị tiểu thư. Bởi Từ thị tung ra thị trường trước, công ty mỹ phẩm nước ngoài bị tổn thất lớn. Họ bắt Tống Cẩm Bằng phải bồi thường một khoản tiền khổng lồ. Sau đó… tôi không bao giờ gặp lại Tống Cẩm Bằng…”

“Người nhà của Tống Cẩm Bằng ư? Nhị tiểu thư, cô hỏi điều đó làm gì?”

“Tôi thật sự không rõ…”

“Đây là ảnh cả nhóm chúng tôi chụp trước cửa công ty lúc công ty mới thành lập. Cô xem, khi đó quy mô công ty còn rất nhỏ, chúng tôi phải thuê cửa hàng của người khác. Lúc bấy giờ, mọi người còn rất trẻ, tôi cứ nghĩ tấm ảnh này sẽ theo tôi xuống mồ…”



Viêm Lương cúi xuống, lặng lẽ nhìn tấm ảnh. Nụ cười của những người trên ảnh rất trong sáng, thể hiện tinh thần hăng hái. Cô rời mắt khỏi tấm ảnh, hướng về phía ngôi mộ.

Sau đó, cô nói rành rọt từng từ: “Có lẽ kiếp trước con gây ra nhiều tội chướng nên kiếp này mới phải làm con gái của bố. Nhưng xin bố hãy yên tâm, cho dù đối thủ là ai, con cũng không để bọn họ hủy hoại Từ gia.”

Viêm Lương đứng đó, lạnh lùng xé nát tấm ảnh ngay trước ngôi mộ của bố cô. Cô thả tay, để cơn gió lạnh thổi những mẩu giấy vụn bay đi thật xa. Sau đó, cô quay người đi thẳng.

Viêm Lương bình thản đi xuống từng bậc thang đá, bước chân của cô không chút hoảng loạn. Theo tiếng bước chân đều đều như một lời tuyên thệ, Viêm Lương rút điện thoại, bấm số của Từ Tử Thanh.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

Từ Tử Thanh biết Viêm Lương gọi tới, theo thói quen, cô ta không lên tiếng trước.

Đối đầu bao nhiêu năm, Viêm Lương phát hiện đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với người chị gái cùng cha khác mẹ bằng thái độ ôn hòa, nhã nhặn: “Từ Tử Thanh, tôi đột nhiên phát hiện, chúng ta đấu nhau sứt đầu mẻ trán như vậy có tác dụng gì? Chỉ để kẻ địch trong bóng tối thừa cơ tiến tới, cuối cùng khiến Từ gia sụp đổ mà thôi.”

Từ Tử Thanh trầm mặc trong giây lát rồi nói: “Cô định làm gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.