Lam Vong Cơ cũng mấy ngày liên tục ngủ không an ổn lắm. Lúc tỉnh dậy, y ở mép giường nhìn Ngụy Vô Tiện ngủ say, lúc ngủ, trong đầu y nghĩ đến Ngụy Vô Tiện tỉnh táo. Nói đúng hơn, là Ngụy Vô Tiện không tỉnh táo, Ngụy Vô Tiện cầm lưỡi dao kia.
Lam Vong Cơ sợ khi mình tỉnh giấc, thứ nhìn thấy lại là cảnh tượng hắn ngã vào trong vũng máu, khi run rẩy sờ đến hắn, thì sờ được da thịt lạnh băng của hắn, sờ thấy một cánh tay với dòng máu đã lạnh lẽo. Sự việc đến hiện giờ, Lam Vong Cơ cho rằng chính mình đã đủ hiểu Ngụy Vô Tiện.
"Lam Trạm, ta sắp đi rồi. Ngươi ....... phải sống thật tốt." Hắn cười một cách bình đạm, vẫy vẫy tay về hướng Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ muốn đi tới ôm lấy hắn, muốn kêu hắn đừng đi, kêu hắn ở lại. Nhưng sau một hồi giãy giụa, lại phát hiện hai chân mình giống như rót chì vậy, không thể nhúc nhích dù là một chút.
Y trơ mắt nhìn người nọ ở ngay trước mắt y đưa mũi kiếm lên gần cổ, nhìn người nọ không chút do dự cứa mạnh một nhát, nhìn người nọ ngã vào một bụi gai. Có lẽ do được máu người tẩm bổ, bụi gai đột nhiên bắt đầu cựa quậy, dần dần mọc dài ra, điên cuồng nhào vào người nọ như thủy triều, che khuất thân thể hắn, vĩnh viễn chôn vùi người này ....... ở bên trong.
Hoa tường vi sắc đỏ như máu nở rộ trong bụi gai. Lam Vong Cơ cứ thế nhìn chỗ đó, nhìn thật lâu, thật lâu, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-toi/3679727/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.