Vậy là một buổi hẹn hò đã kết thúc. Tâm trạng hoà theo tiếng gió mà bay cao hơn. Lục Nhất đưa Ngọc Vân về nhà, ở đầu ngõ phố, anh đeo cho Ngọc Vân một sợi dây chuyền. Cô có hơi bất ngờ hỏi lại:
- Sao tự dưng lại tặng quà?
Lục Nhất chậm rãi nói ra ý đồ của mình:
- Đây là quà đánh dấu buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta!
Ngọc Vân nâng mặt dây chuyền lên ngắm nghía, biểu tượng này là gì cô cũng chẳng rõ, mà cũng chưa bao giờ nhìn thấy. Chẳng lẽ Lục Nhất chịu chi đến mức mua đồ bản giới hạn cho cô?
- Sao có thích không?
- Nếu em nói không thì sao?
Dời mắt khỏi mặt dây chuyền, Ngọc Vân nâng đầu đáp lại anh. Bảo cô không thích sao cho được cơ chứ. Là con gái, ai chẳng không muốn có hoa, có quà đâu cần phải hỏi.
Lục Nhất đưa tay véo má cô, Ngọc Vân nhăn nhó theo hành động của anh còn Lục Nhất thì tỏ ra nghiêm nghị với cô bạn gái nhỏ.
- Không thích thì giờ cũng đã đeo rồi, trên người em có đồ của anh rồi nên em là của anh!
- Đồ ngang ngược không biết nói lý!
Thoát ra khỏi sự trêu đùa của anh, cô cũng nhẹ nhàng nói lời cảm ơn:
- Dù sao thì cũng rất cảm ơn!
Lục Nhất tỏ vẻ không ưng ý:
- Cảm ơn ai cơ? Mà giữa em và anh còn phải cảm ơn à?
- Thôi được rồi, em vào nhà đây, anh về cẩn thận.
Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-thuong-mot-doi-nho/3593440/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.