Và đợi cũng đến ngày có danh sách nhân viên bị sa thải. Những năm qua Ngọc Vân cũng có đóng góp ít nhiều cho công ty nên cô mong họ sẽ không bỏ qua công sức lâu nay của mình.
Nhưng đến lúc nhìn vào danh sách, Ngọc Vân chẳng thể ngờ đến tên của mình lại nằm trong danh sách sa thải. Trong lúc cô còn đang hi vọng một chút sự “nhân đạo” của công ty nghe thấy lời mong đợi của mình thì bảng tên như thả cô từ mặt trăng về trái đất.
Ngọc Vân tự dưng muốn chửi thề nhưng cuối cùng lại chỉ thở dài:
- Sớm biết như vậy thì đã tìm việc ở đây cho rồi.
Xong cô nhắn tin cho Điềm Điềm:
" Tớ thất nghiệp rồi. Không đi chung với cậu nữa được đâu!"
Kèm theo là mặt khóc như diễn tả tâm trạng của mình.
" Ủa sao vậy? Hay đừng nói với tớ là cậu bỏ việc tìm đến tình yêu ở đây nhé."
Giờ này mà vẫn còn nghĩ cô say mê với tình yêu mà bỏ bê sự nghiệp được. Ngọc Vân như thấy tâm trí mình mệt mỏi đi phân nửa, soạn tin nhắn thôi cũng thấy nặng nề.
" Thật đấy, trong danh sách sa thải của công ty có tớ."
“Đùa chứ, mấy năm cống hiến bỏ bể hết à? Còn tưởng sẽ có ngày cậu được thăng tiến ở đó.”
“Vậy đó nên giờ mình thất nghiệp rồi!”
" Ơ thế cậu không đi Thượng Hải thật à?"
" Không chắc ở lại Thành Đô xem có việc gì ổn không rồi ăn bám mẹ thôi."
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-thuong-mot-doi-nho/3593428/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.