Khoảng thời gian năm mới có chút thoải mái nhưng cũng có chút mệt mỏi với nhiều người. Ngọc Vân có chút nghĩ ngợi khi sắp phải quay trở lại Thượng Hải. Cô đã từng nghĩ đến việc sẽ tìm kiếm một công việc ở Thành Đô để bớt thời gian xa nhà đi. Tiếc là mãi vẫn chưa thấy công việc nào phù hợp mà ở Thượng Hãi thì những đãi ngộ cũng hậu hĩnh nên có chút tiếc nuối không muốn rời đi.
Tầm 4 ngày nữa là cô quay trở lại Thượng Hải. Ngọc Vân hẹn Lục Nhất để trả lại khăn trước khi rời đi.
Một hôm sau dịp Tết âm lịch đi qua, Ngọc Vân hẹn Lục Nhất để trả lại khăn. Đó là là một buổi chiều với chút nắng mùa đông, tuyết đã không còn nhiều. Để thuận tiện thì Ngọc Vân đã hẹn anh đến công viên gần đó.
Lúc cô đến thì anh đã ở đó từ lúc nào, hình ảnh người con trai ngồi trên ghế dài khiến cô nhớ đến chàng trai thiếu niên của mấy năm về trước.
Lúc đó là gương mặt không chút bụi đời trải lên, mặc chiếc áo đồng phục, tai nghe đeo trên cổ, cặp đeo lệch một bên vai. Còn bây giờ thì quần áo chỉnh tề, gương mặt với những kinh nghiệm trải lên, ánh mắt dán chặt vào điện thoại như tìm kiếm hay chờ đợi điều gì.
Thoát khỏi suy nghĩ của mình, Ngọc Vân tiến đến:
- Sợ công ty thất thoát hay sao mà chăm chú thế?
Nghe tiếng cô, anh ngước mắt lên nhìn. Mái tóc có hơi rũ xuống, càng tô đậm thêm vẽ đào hoa nhưng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-thuong-mot-doi-nho/3593427/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.