Đó là cách người yêu cũ nói chuyện với nhau à? Cô cảm thấy như vốn liếng văn học của mình trong mấy năm làm nghề đều bị vứt ra sau đầu khi nói chuyện với cái người này. Thôi thì sau này phải cẩn thận hơn mới được. Suy nghĩ đó chợt đánh vào tiền thức cô. Còn có sau này nữa à? Haizz cô nghĩ cái gì vậy. Còn đòi sau này nữa chứ. Cô không hi vọng gì lắm bởi dù sao cũng sáu năm rồi, cũng một thời gian dài không gặp nhau thì làm sao mà tình cảm có thể hồi vãn được. Cùng lắm người ta chia tay nhau vài tháng một năm nói quay lại thì còn nghe được. Chứ cô và anh đã sáu năm chia tay lại còn không gặp, không nói chuyện thì có trời mới gieo tương tư được.
Lục Nhất và Ngọc Vân không hiểu sao lại đi dạo bên bờ hồ giữa cái thời tiết tuyết rơi đầy đường như thế này. Hay là muốn tự ngược thân nhau chăng? Ngọc Vân lén nhìn sang bên Lục Nhất thì thấy anh không kiêng dè gì nhìn mình.
Ánh mắt đó là sao chứ? Chắc ôn nhu thì là do cô tưởng tượng thái quá còn đến mức muốn ném cô xuống hồ thì chắc anh không ác đến mức vậy.
- “Anh nhìn em làm gì?”
- “Nhìn xem con người em lòng dạ có bao nhiêu.”
- “Ý anh là sao?”
- “Chẳng sao cả. Chẳng qua muốn xem em đã thay đổi như thế nào. Chậc, hóa ra Thượng Hải chỉ thay đổi con người em như vậy thôi à?”
- “Sao trước đó em không biết anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-thuong-mot-doi-nho/3593411/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.