Điềm Điềm là bạn quen thời đại học của Ngọc Vân ở Thượng Hải và quê cũng ở Thành Đô. Có lẽ gặp được Điềm Điềm là điều may mắn đối với cô khi mới đến Thượng Hải, cô không có bạn bè gì và cuộc sống ở nơi đây khiến cô bị choáng ngợp. Sự choáng ngợp ấy không chỉ xuất phát từ ánh đèn điện khiến bầu trời không có lúc nào tối mà còn là sự choáng ngợp bởi cô phải tự mình bươn chải với số tiền ít ỏi mẹ cô cho khi đến với thành phố này.
Khi còn ở Thượng Hải, dường như ngoài thời gian học thì cô chỉ dùng thời gian để đi làm thêm, ở kí túc xá để đỡ tiền thuê nhà và Điềm Điềm cũng chính là bạn cùng phòng kí túc xá của cô. Tất nhiên ở kí túc xá thì cô không cần chi tiêu quá nhiều cho tiền nhà nhưng nội quy ở kí túc xá không được về sau 11giờ đêm nên cô dành thời gian ban đêm rảnh rỗi để viết truyện kiếm thêm nhuận bút. May mắn tâm hồn Ngọc Văn cũng khá bay bổng nên những câu chuyện cô viết ra được người đọc khá chuộng ở thời điểm ấy.
Có lúc vì làm việc cùng với ôn thi quá mức khiến cô thấy cơ thể này không còn thuộc về mình nữa nhưng nhất quyết không đi bệnh viện vì sợ tốn tiền nên chỉ mua thuốc về uống. Điềm Điềm thấy vậy có khuyên cô bỏ bớt công việc nhưng cô không nghe bởi nếu bỏ bớt thì cô không thể chi trả cho mức sống ở thành phố xa hoa này. Cô biết sẽ không ai giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-thuong-mot-doi-nho/3593409/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.