Giống như, giống như không thể tưởng tượng nổi.
Hàng mày dày và rậm, đồng tử trắng đen rõ ràng, xương gò má hơi nhô ra, làn da ngăm đen tạo cho người khác cảm giác thoải mái và tràn đầy sứcsống. Anh ta để tóc dài, trên người mặc quần áo và trang sức của quý tộc Mông Cổ, khiến người ta như lạc vào một thế giới khác.
Dáng vẻ của Chu Duệ Đình thế nào Vân Yên đã quên rồi, ngay cả tên anh ta cũngtrở nên mơ hồ. Nhưng khi khuôn mặt La Bố Tạng Cổn Bố chợt từ từ quaysang đây, nàng bỗng nhiên chết trân.
Nhưng nhạy bén nhất lại là người đàn ông nho nhã cụp mắt, khóe môi hơi giương lên mang theo nụcười ngồi bên cạnh. Dận Tự cầm chén rượu, âm thầm ngước mắt nhìn VânYên, ánh mắt mập mờ...
Vân Yên giật mình, vội vàng hạ tầm mắt,nhưng La Bố Tạng Cổn Bố gần như đồng thời cũng ngước mắt lên nhìn nàng,hình như nghe thấy Bát Bối Lặc Dận Tự bên cạnh gọi mình nên quay đầu đi. Vân Yên thầm thở phào một hơi, nhận ra nhịp tim mình hơi rối loạn, lòng bàn tay đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, chiếc khăn cầm trong tay hơi dinhdính.
Giống như tấm bèo trôi về biển lớn, cuộc đời con người có nơi nào không tương phùng. Thế giới lớn đến vậy, điều gì cũng có thểxảy ra. Chu Duệ Đình đối với Hiểu Hòa mà nói sớm đã trở thành một ngườilạ qua đường, nhưng với Vân Yên ngược thời gian không gian đã thay hìnhđổi dạng, một La Bố Tạng Cổn Bố có khuôn mặt giống hệt Chu Duệ Đìnhgiống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-thanh-tinh/2430338/quyen-1-chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.