… Khuya hôm đó, Giao Giao ngủ trong kho để sách cũ, cũng vì quá lạnh và muỗi mà cô chẳng thể ngủ được. Lúc này cô mới lấy trong ba lô ra học bạ tiểu học của mình dùng ánh trăng bên cửa sổ để soi sáng, cô dựa đầu vào kệ sách, trầm tư. “Vậy là phải bỏ học thật sao?” Mang theo câu hỏi đó trong đầu, cả một đêm Giao Giao đã cố ngủ nhưng không tài nào ngủ được. Sáng sớm hôm sau chưa được 4 giờ bà quản gia đã kéo cô ra bắt cô gọt rau củ để nấu cơm cho gia đình ăn sáng. Làm xong công việc cô lại bị sai hút bụi dọn dẹp toàn bộ căn nhà, lợi dụng thời cơ này cô đem máy vào nhà kho sách hút cho sạch bụi. Hút bụi xong, bà ta bắt cô lau nhà, cô phải vất vả hai tiếng đồng hồ mới lao xong hết. Bấy giờ trời cũng đã sáng, người trong nhà trước hết là bà Khánh thức dậy đi tập thể dục, sau đó thì ông Gia Thành –ông nội của Gia Nguyên đi xuống phòng khách đọc báo. Thấy Giao Giao đã xong việc, quản gia bảo cô vào giặt đồ cho chú Kính nhưng không được giặt máy mà phải giặt tay vì là độ hiệu. Cô ngồi vò tới vò lui, đến lúc đem phơi quần áo hết lên thì đã 7 giờ. Lúc này người trong nhà đã tụ họp ăn cơm vừa xong, cô lại phải vào rửa chén. Vừa rửa chén xong thì anh Khôi ở trên lầu đi xuống nói Gia Nguyên đã dậy rồi nên Giao Giao lại phải trèo thang bộ lên lầu bưng đồ ăn sáng lên cho cậu. Đem cháo vào tới phòng Gia Nguyên là lúc cô được giải tỏa nhất, cô chỉ cần đặt cháu lên bàn cho Gia Nguyên rồi nhanh chóng chui vào chăn của Gia Nguyên đắp. “Cậu chủ tự ăn đi, ăn lâu một chút cũng được.” Nói rồi, cô ngủ thiếp đi ngay. Gia Nguyên cũng chỉ đành tự mình ăn cháo. Một tiếng đồng hồ sau, Gia Nguyên đã ăn cháo xong từ lâu nhưng cô thì vẫn nằm im không chịu dậy, lúc này Gia Nguyên muốn đi vệ sinh nhưng xe lăn để cách hơi xa nên cậu không tự với tay tới được nên đành gọi Giao Giao dậy. Cậu đẩy đẩy vào mặt cô vài cái, cô liền tỉnh dậy ngồi mắt nhắm mắt mở nhìn cậu: “Ăn xong rồi hả?” “Em muốn đi vệ sinh.” “Ờ…để chị đưa đi.” Nói rồi, cô kéo xe lăn lại, đỡ Gia Nguyên qua rồi đưa cậu vào nhà vệ sinh. Công việc của Giao Giao sau đó chỉ quanh quẩn bên Gia Nguyên, hết xoa bóp chân rồi nói chuyện, đem bánh nước cho cậu, đưa cậu đi dạo, trò chuyện. Loay hoay loay hoay lại đến buổi chiều, lúc này cô và Gia Nguyên đang ở ngoài sân chơi với lá cây thì cô bỗng nói: “Chiều rồi, cậu chủ có muốn đi tắm không? Tóc của cậu chủ cũng dài rồi đó, có muốn chị cắt cho không hả?” Gia Nguyên liền lắc đầu: “Không cắt tóc cũng không tắm. Em không làm như vậy nữa.” “Sao vậy? Không tắm sẽ dơ lắm đó.” “Không sợ. Trước giờ lúc mới sinh ra em đã không thích tắm và cắt tóc rồi, mỗi lần cắt tóc đều bị chuyện xui xẻo.” “Sao lại xui xẻo?” “Trước giờ em chưa từng cắt tóc nhưng vào đúng ngày bị tai nạn thì bà nội một mực bảo em cắt tóc để trông gọn gàng hơn. Sau đó em mới cắt, kết quả là vào hôm đó liền bị tai nạn. Trước giờ cũng có nhiều chuyện xui xẻo như vậy lắm rồi.” “Chắc chỉ là trùng hợp thôi. Nhưng mà cậu không cắt tóc cũng được nhưng vẫn phải tắm chứ, không tắm đầu sẽ có chí đó.” “Đầu em không có chí, em không sợ. Em nhất định không tắm!” Nghe cậu kiên quyết như vậy cô cũng không muốn ép hơn nữa. Cô đưa cậu vào nhà nghỉ ngơi rồi lại tiếp tục giúp quản gia nấu cơm tối. Nấu cơm xong lại chờ chủ về để ăn rồi đem chén đi rửa, sau đó lại lau nhà, hút bụi, dọn mãi đến tận tối. Cả ngày hôm nay Giao Giao đã cố gắng chịu đói nên đến hiện tại nó khiến bụng cô đói đến cồn cào. Bấy giờ khi Gia Nguyên đã ngủ, cô lén rời khỏi kho sách xuống bếp tìm đồ ăn, may mắn là trong tủ lạnh còn chút bánh mì vụn, cô nhờ nó nên mới qua được cơn đói. Từ đó về sau, dòng tuần hoàn một ngày của cô cứ lập đi lập lại như thế, chẳng có gì khác biệt cả… Mãi cho đến một ngày đẹp trời chủ nhật, sau khi cô đã rửa sạch mâm chén dĩa ăn sáng, cô bỗng lén tìm đến phòng của chú Kính ở lầu ba. Khi mở cửa vào, chú hai đang ngồi đọc sách, vì hôm nay là chủ nhật nên chú nghỉ một ngày thư giãn. Bấy giờ cô mớ rón rén bước đến gần bàn làm việc rồi gõ nhẹ tay xuống bàn ra hiệu cho chú. Chú Kính ban đầu cũng nhìn lên bình thường nhưng khi nhìn thấy cô, ông ta hình như hơi giật mình trong ánh mắt còn có chút sợ. “Mày làm cái gì ở đây? Ai cho mày vào phòng của tao?” Giao Giao mỉm cười kéo ghế ngồi xuống, cô thở dài: “Haizz…Thoáng chốc thì tôi cũng ở nhà chú được một tuần rồi, cả tuần tôi đều hiếm khi thấy chú ở nhà nhiều, tôi thấy cũng rất tội. Nhưng mà tội gì tội chứ tội không trả lương thì không được, hôm nay trễ 1 ngày rồi.” Chú Kính liền bỏ sấp báo xuống, chú ngồi ngay ngắn lại: “Mày vừa nói cái gì? Trễ lương một ngày là sao?” Giao Giao bỗng bĩu môi, nhăn mặt: “Bởi vì tôi nói ông già rồi mau quên, tôi làm việc cho ông một tháng rồi còn gì?” “Một tháng đâu ra, mày làm mới có một tuần.” “Ai nói vậy? Còn thời gian chăm sóc Gia Nguyên trong bệnh viện thì sao? Không tính à?” “Mày muốn tính cả cái đó luôn sao?”
“Chứ sao! Công sức của tôi mà, ở trong bệnh viện còn nhiều việc hơn. Đời không cho không ai cái gì ông cũng biết rồi mà. Trả lương đê!” “Được thôi, coi như mày nói đúng, tao sẽ trả.” Nói rồi, chú mở ngăn kéo tủ lấy ra 7 triệu và 500 nghìn đặt lên bàn. Giao Giao vội cầm số tiền đó rồi đếm thử, kĩ thuật đếm tiền của cô rất nhanh, chỉ cần lật lật vài cái là xong. Kiểm đủ tiền xong, cô lấy ra 7 triệu trả lại chú rồi nói: “Đây là tiền trả tiền bồi thường, chú lấy sổ ghi lại đi, ghi ngày tháng, số tiền tôi trả cẩn thận vào.” Chú Kính nghe theo bèn lấy một quyển sổ nhỏ ghi lại. “Mày cũng có đầu óc lắm, rất thông minh.” “Đương nhiên rồi, không thông minh thì làm sao tôi sống được tới bây giờ. Ngoài chuyện này ra tôi còn một chuyện nữa.” “Càng lúc tao càng thích tính cách của mày đó.” “Quá khen…hì hì.” Chú Kính bật cười, đôi mắt nhìn cô hiện lên chút hứng thú: “Bánh mì vụn tao để trong tủ lạnh ăn có ngon không?” Giao Giao ngạc nhiên, có chút chột dạ: “Bánh mì gì? Chú nói gì vậy?” “Thôi không cần chối, mày ăn ta cũng không có la đâu, tao để riêng cho mày đó.” Nghe câu này, Giao Giao tự nhiên có cái nhìn rất khác về người đàn ông này, chịu khó nhắm nhía lại thấy chú chính là gu đàn ông mình thích, cô khoái chí mỉm cười. …. Từ ngày hôm đó, quan hệ của chú Kính và Giao Giao trở nên đặc biệt thân thiết, thiện cảm với người kia cũng tăng lên rất nhiều. Giao Giao vẫn được giao công việc nhà rất nhiều nhưng đều được cô sắp xếp ổn thỏa tất cả. …Thời gian thoáng chốc trôi qua, chẳng mấy chốc đã qua hai năm. Hai năm sau Gia Nguyên đã có thể đi học lại, vì thế cô cũng được đi học cùng cậu, hai người cùng học tại một trường nhiều cấp học, cô học tiếp trung học cơ sở còn cậu thì học tiếp tiểu học. Đặc ân được đi học này là do chú Kính cho cô và nhờ Gia Nguyên xin với bà nội của mình giúp cô. Tính ra thì trong hai năm qua chỉ có chú Kính là người âm thầm giúp đỡ cho cô nhiều nhất, miệng thì nói khó nghe nhưng lúc nào cũng bảo vệ cô trước bà quản gia và bà Khánh. Đi học cùng Gia Nguyên hai năm, Giao Giao ở trường bắt đầu quen được rất nhiều người giàu có, từng cố tình tìm bạn trai để dựa vào tiền, số bạn trai mà cô quen trong hai năm đếm không xuể. Chỉ trong vỏn vẹn bốn năm, Giao Giao từ một cô bé 12 tuổi lém lỉnh trở thành là một cô nữ sinh 16 tuổi xinh đẹp động lòng, còn Gia Nguyên cũng đã là một cậu bé 10 tuổi. Bọn họ đêm ngày bên nhau nên tình cảm rất tốt, riêng Gia Nguyên lại luôn dùng một tình cảm đặc biệt để đối xử với cô. … Năm nay Giao Giao đã 15 tuổi rồi, cô bé rất đẹp, gương mặt bầu bĩnh nhưng lại rất có khí chất, đôi mắt biết cười vừa sắc sảo vừa mê hoặc. Dáng người cô cao và thon thả, mái tóc đó của cô vẫn để ngắn, trông cô chỉ có càng lúc càng mạnh mẽ chứ không có chút dịu dàng nào. Vào một hôm nọ, Giao Giao đang dạy Gia Nguyên làm toán trong phòng riêng, lúc này cậu bé 10 tuổi với gương mặt điềm đạm đó hình như có vẻ không vui, tận sâu trong lòng cậu cảm nhận được sự cách biệt ngoại hình của hai người là quá lớn. Giao Giao thì xinh đẹp rạng ngời đầy năng lượng còn cậu thì khép kín, dáng vẻ u tối cũng bởi vì nổi sợ cắt tóc ngắn và tắm của mình mà cậu không muốn để người khác thấy rõ mặt nên bao giờ cũng để tóc mái dài, chỉ có cậu mới có thể nhìn mặt người khác còn người khác hầu như không ai nhìn rõ mặt cậu được. Một buổi tối nọ, trong lúc Giao Giao đang cố gắng giảng cho cậu cách làm toán lớp 3 thì đột nhiên cậu tức giận ném quyển sách xuống đất, cậu hét lên: “Chị nói rõ ra đi! Chị có muốn gã cho tôi hay không thì nói! Tôi chờ đủ lâu rồi!” Giao Giao tròn mắt nhìn cậu. “Cậu bị điên à?” “Tôi không có điên. Chị nói rõ ràng ra đi, tại sao 4 năm nay tôi lúc nào cũng hỏi chị duy nhất một câu mà chị không chịu trả lời? Chị muốn kéo dài đến bao giờ đây?” Giao Giao bỗng khì cười, cô lấy tay đẩy nhẹ đầu cậu rồi nói với điệu bộ trêu đùa: “Cái thằng nhỏ con chưa biết làm toán lớp 3 mà đã đòi lấy vợ. Bây giờ chị cao 1m62 đó chị sẽ còn cao nữa, khi nào cậu cao hơn chị đi rồi hẵng nói.” “Chị muốn tôi cao bao nhiêu thì chị mới tính tới chuyện đó hả?” “Trên 1m80, nếu dưới thì khỏi bàn.” “Là chị nói đó! Tôi mà cao trên 1m80 mà chị không chịu gã thì đừng có trách tôi.” “Rồi rồi, hứa luôn.Cao trên 1m80 chị sẽ gã. Bây giờ cậu lo học bài được chưa? Chị còn phải ôn thi nữa đó.”
“Không học nữa. Tôi muốn đi ngủ.” “Trời còn sớm mà.” “Tôi nói muốn ngủ.” Cô mệt mỏi nhìn cậu, thở dài một hơi rồi đứng dậy lấy chiếc nạng đang để gần đó đưa cho cậu: “Tự đi hay muốn chỉ bế đây? ” Gia Nguyên giật lấy chiếc nạng tự mình chống nạng bước tới giường. Lúc này Giao Giao dọn bàn học lại cho cậu, chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm, tự nói với mình: “Thằng nhỏ này sao càng lớn càng khó tính vậy nhỉ? Mới 10 tuổi đã khó hầu hạ như vậy không biết sao này sẽ ra sao. Còn bày đặt muốn lấy mình, nó nhỏ hơn tận sáu tuổi, đợi nó lớn chắc mình cũng trả nợ xong rồi. Đúng là con nhà giàu khó dạy!” Dọn dẹp xong, cô cũng định rời khỏi phòng nhưng vừa đi tới đi mở cửa ra ngoài thì Gia Nguyên bỗng gọi cô lại: “Tối nay chị ngủ ở đây với tôi được không?” Giao Giao mỉm cười trả lời: “Không được đâu, chú hai không cho. Tối nay em cứ ngủ một mình đi hé!” Nói rồi, cô ra ngoài rồi đóng cửa lại. Gương mặt vui vẻ của cô khi đó liền biến mất, cô đi xuống dưới nhà để đi kiếm đồ ăn như thường lệ. Vừa đi thang bộ xuống nhà thì tình cờ thấy anh Khôi đi vào phòng ngủ của bà Khánh, thấy vậy cô bèn đi lại lắng tai nghe xem họ nói gì với nhau thì nghe giọng của anh Khôi. “Bà chủ, mấy năm nay sao bà chủ đối tốt với con bé đó quá vậy? Nó vừa không phải bồi thường tiền ngay lập tức mà con được tiền để đi học. Tôi cảm thấy không hiểu. Bây giờ con bé đó lớn rồi, lại còn muốn học tiếp lên. Tôi cảm thấy làm như vậy là nhà chúng ta đang thiệt thòi.” Tiếng bà Khánh trả lời: “Tôi biết rõ chứ… Con bé đó nó rất thông mình lại láu cá, không phải đứa trẻ nào cũng được như nó. Việc khi nãy cậu vừa nói tôi đã tính toán rất lâu rồi, để tôi nó rõ cho cậu hiểu, sau này cậu không thắc mắc nữa…Thật ra, con bé đó tôi không cho nó dễ dàng kéo dài thời gian muốn trả tiền thế nào thì trả. Nó về nhà này làm giúp việc tiền lương như thế là rất thấp so với số công việc mà nó phải làm, chúng ta cũng không cần thưởng Tết hay tăng lương cho nó, đây là một cái lợi. Cái lợi thứ hai, vài năm nó sẽ học lớp 10, chi phí để học sẽ tăng cao rất nhiều, chi phí này nó phải trích từ tiền trả nợ ra, cho nên thời gian trả hết nợ sẽ càng lâu hơn.” “Trả nợ càng lâu thì chúng ta càng thiệt. Bà chủ làm vậy thì được gì?” “Không thiệt. Tôi đã có dự định rất lâu rồi. Bốn năm trước khi biết nó thì tôi đã chấm khuôn mặt xinh đẹp của nó rồi. Tôi thấy con bé Giao Giao đó có khi nào rất hợp với Gia Nguyên. Cậu cũng nhìn thấy rồi đó, Gia Nguyên từ sau vụ tai nạn tính tình cộc cằn không nói chuyện với ai, bản thân nó còn mắc chứng sợ cắt tóc, không muốn tắm, nó lại thành người tàn tật, vị trí thừa kế của nó đang bị lung lay. Hiện tại có một đứa con gái vừa có thể tiếp xúc trò chuyện được với Gia Nguyên, con bé đó lại xinh đẹp, học giỏi, giỏi việc nhà, biết ăn nói, hiểu chuyện lại vô cùng thông minh, Gia Nguyên cũng thích nó, con bé đó rất thích hợp để giúp đỡ Gia Nguyên sau này.” “Bà chủ nói đứa con gái đó là Giao Giao sao? Bà định cho con bé đó giúp đỡ Gia Nguyên sao?” “Đúng vậy. Ngoài chuyện đó ra, nó còn có thể….” Nghe đến đây, bỗng nhiên Giao Giao không thể nghe thêm gì nữa, hình như họ đã nói chuyện nhỏ lại. Trong lòng cô bấy giờ chợt có chút lo lắng, cô đứng đó đợi một lúc thì bỗng anh Khôi mở cửa bước ra, bị anh ta bắt gặp, Giao Giao vội chạy thật nhanh rời khỏi đó. …. Một năm nữa lại trôi qua, Giao Giao sống bây giờ đã như một phần không thể thiếu trong nhà rồi. Không lâu sau đó, Giao Giao phải ôn thi tuyển sinh 10, chú Kính lại âm thầm giúp đỡ cô, lén bỏ thêm bánh và sữa ở nhà kho cho cô, thậm chí còn ra mặt thuê thêm người giúp việc để chia sẻ công việc nhà với cô. Tất cả những vì chú Kính làm Giao Giao đều biết rất rõ, xưa nay cũng vì tính cách ngoài lạnh trong nóng này của chú mà cô đã đem lòng thích thầm chú. Chú Kính hiện tại chỉ vừa qua tuổi ba mươi, hai người trong lòng đều có chút tình cảm khó nói với đối phương, chú Vào ngày thi môn cuối cùng, cô mang lòng nhiều trĩu nặng không biết sau khi đậu rồi thì mình có khả năng học tập tiếp hay không, cô lo sợ, bất an vô cùng. Nhưng rồi thời gian thi cũng đã kết thúc, cô cùng những người thi giống mình rời khỏi cổng điểm thi ra về. Nhìn con trai con gái của người ta được đứa đón, có mẹ cha cổ vũ còn cô chỉ một mình lẽ bước, lúc này vì sự tuổi thân mà cô đã bật khóc nức nở và ngồi ngay trước cổng trường mà khóc. Người xung quanh tưởng cô làm bài thi không được nên có vài người đã đến an ủi nhưng cô vẫn cứ khóc mà thôi, chiếc áo trắng của cô đã cũ, chiếc quần đã ngắn, đôi giày cũng đã rách, nhìn sự nghèo khó hiện ra một cách rõ rang trên người cô khiến ai cũng phải đau lòng. Nhưng vào đúng lúc mà người ở gần đó dành cho cô niềm thương cảm sâu sắc nhất thì một chiếc siêu xe Arrinera xuất hiện làm cho không khí ở đó chợt im ắng hẳn, người ta ai nấy đều nhìn chằm vào chiếc xe đó. Và vào lúc này, Gia Nguyên từ trong xe đặt chiếc nạng xuống đất chống nạng đi vào đám đông người, ngay lập tức họ tránh đường cho cậu. Đến nơi, cậu thấy Giao Giao đang nhìn mình, trong lòng cô thật sự không thích Gia Nguyên xuất hiện bên cạnh, cô liền lau nước mắt, nghiêm túc nhìn cậu. “Cậu đến đây làm gì? Sao cậu biết điểm trường chị thi?” “Sao chị lại khóc? Hôm nay là ngày vui mà, tôi đã đến đây rồi, chị vui lên đi.” Giao Giao liền đứng dậy, cô biết mọi người đang nhìn Gia Nguyên nên liền bước lên khoác vai cậu, bấy giờ Gia Nguyên chỉ như một đứa em nhỏ đứng ngang ngực cô, cô cũng vì thế mà bảo vệ cậu như đứa em, để tránh người khác nhìn cậu mà bàn tán, cô liền kéo cậu đi vào lòng mình, hỏi nhỏ: “Sao cậu không để anh Khôi đi ra, ở đây nhiều người như vậy lỡ có ai bắt cóc cậu thì sao?” Gia Nguyên mỉm cười trả lời: “Không sao, nhìn tôi cũng đâu giống nhà giàu đâu chứ! Cũng đâu phải ai cũng rãnh mà bắt cóc tôi.Thôi, chúng ta vào xe rồi nói chuyện.” “Ừm…” Nói rồi, họ cùng nhau bước lên xe. Người xung quanh bấy giờ mới ngã ngửa vì biết Giao Giao chẳng phải học sinh nghèo như họ tưởng. Chiếc siêu xe đó vừa chạy đi thì cũng là lúc đám học sinh cùng trường với cô có mặt ở đó xì xầm to nhỏ với nhau. …
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]