Dứt Lời, chú Kính kéo tay Giao Giao đi thật. Trong tình huống này cô cũng chính là kẻ đang mơ hồ, cô còn chưa chuẩn bị tinh thần mà. Thấy vợ con mình bị đưa đi, Gia Nguyên vội vã chạy theo kéo tay Giao lại. Lúc này chẳng biết gì lý do gì mà cô lại chẳng thấy có chút lưu luyến gì ở lại dù trong kế hoạch là cô định đến khi An Lạc ba tuổi mới đi. Cô gạt tay Gia Nguyên ra, không nói lời nào chạy vào lòng chú Kính. Hành động của cô vô tình làm tan nát trái tim và cả tâm hôn của cậu, cậu hoảng loạn không tin đây là sự thật và ngây người ra như một bức tượng đá đứng nhìn vợ con mình bị người khác đem đi xa dần. Đến lúc bóng dáng cô khuất dần ngoài cửa cậu mới tỉnh lại vào gào thét chạy theo sau nhưng mà có gào cách mấy cũng không một ai nhìn lại cậu dẫu chỉ một lần. Bà Khánh nhìn chú Kính đem cháu gái đi cũng không tiếc nuối, bà ta đi ra cửa nhìn về Gia Nguyên đang tuyệt vọng chạy theo xe của chú Kính, nói lớn:
"Cứ để nó đi đi! Một đứa con gái thì có gì đâu mà tiếc nuối? Đi rồi lại rãnh nợ!"
Câu nói tuyệt tình của bà ta vừa dứt thì xe của chú Kính cũng chạy vụt đi. Cửa kính xe dần dần đóng lại và ở đó cậu nhìn thấy gương mặt lạnh nhạt của Giao Giao. Cậu đờ đẩn đứng nhìn theo họ, họ đã đi rồi, đi một cách quá dễ dàng và chẳng ai giúp cậu níu giữ cả. Chính vào giây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-sau-la-ta-no-nhau/1151165/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.