... Ít lâu sau, cô theo dõi thông tin và phát hiện tập đoàn AI đang báo sẽ rao bán cổ phiếu với giá rất hời. Cô đã suýt không tin vào mắt mình bởi vì từ trước tới giờ chưa có tiền lệ tập đoàn bán cổ phiếu rẻ như vậy. Cô lật đật tìm hiểu sâu vào các hoạt động của tập đoàn trong hai năm gần đây thì mới phát hiện năm ngoái trong một dự án đầu tư bất động sản ông Gia Thiên đã làm cho tập đoàn lỗ vốn khá nghiêm trọng. Năm nay trong một buổi đấu thầu mua bản quyền phát hành game đã trượt mất một gói thầu rất lớn từ tay một công ty phát hành game mới mở chỉ có 1 năm rưỡi. Thắc mắc về danh tính của người đứng đầu công ty đó, cô thử tìm đến trụ sở công ty đó thử. Khi đến nơi chỉ thấy công ty đó nằm trong một tòa nhà rất lớn, tòa nhà này muốn vào phải có thẻ nhân viên và hẹn trước nên cô chỉ có để đứng ở sảnh lớn quan sát mà thôi. Vòng quanh một hồi cô phát hiện ra công ty này hội tụ rất nhiều nhân viên có kinh nghiệm của tập đoàn AI mà lúc trước cô từng gặp qua, chẳng những thế, công ty mới mở này còn có cả những bộ óc thiết kế game nổi tiếng nữa. Điều này thật khiến cô bất ngờ, đoán chắc tìm lực tài chính và mức độ quan hệ của người làm chủ công ty này không hề nhỏ. Lúc sau, cô quay trở về nhà. Vừa vào nhà đã thấy chú Kính ngồi trên sofa chơi cùng với An Lạ mà cô giật mình vội hớt hãi chạy tới chỗ chú, hỏi: "Chú làm gì ở đây vậy? Chú mà ở cạnh An Lạc Gia Nguyên sẽ tức giận đó!" Chú Kính ngẩng mặt nhìn cô, trên đôi môi hiện ra một nụ cười có chút bí ẩn, chú nói: "Nhà này cũng là nhà của mẹ chú, chú không được phép về sao?" Giao Giao lo lắng nhìn xung quanh coi có ai không rồi ngồi xuống kéo An Lạc ra xa chú: "Chú đừng có đùa nữa. Chú về thì về nhưng chú ở gần An Lạc là Gia Nguyên sẽ như con hổ la gào tới tấp cho coi." "Con sợ nó à?" "Đương nhiên là sợ." "Vậy có sợ chú không?" Cô tỏ thái độ mệt mỏi không thiết trả lời chú nữa mà đứng dậy bế An Lạc đem đi lên lầu. Lúc này, đúng lúc cô vừa bước một chân lên cầu thang thì ở ngoài cửa Gia Nguyên, ông Gia Thiên, Gia Thắng và cả bà Khánh đồng loạt bước vào với vẻ mặt rất nghiêm trọng rồi đi đến chỗ chú Kính đang ngồi. Bà Khánh và ông Gia Thiên ngồi xuống ghế đối diện với chú Kính còn Gia Nguyên và Gia Thằng đứng hai bên. Trông hoàn cảnh này nhìn sắc mặt của năm người đó giống như sắp xảy ra huyết chiến vậy. Giao Giao lo lắng bế con gái đi tới sau lưng ghế của chú Kính, Thùy Duyên lúc này cũng bế con trai đi ra và lại chọn đứng cạnh Gia Nguyên. Ôi thôi, nhà này bây giờ chia rõ hai phe rõ rệt ra rồi! Thấy Giao Giao không qua bên mình, Gia Nguyên khó chịu lườm cô, cô cũng sợ cậu nổi nóng nhưng mà cô không nỡ để chú Kính một mình đối chọi với bà cháu nhà họ Tăng. Biểu hiện của Gia Nguyên chú Kính đã thấy và càng vui hơn khi biết Giao Giao chọn đứng bên mình dù có thế nào, chú cười trong sự mãn nguyện rồi cất lời nói với đám người bên kia: "Các người gọi tôi về nhà là để ngồi nhìn nhau thôi à?"
Bà Khánh nghe vậy mới cất lời: "Là người một nhà với nhau, con nỡ lòng tuyệt đường sống của em trai mình thế sao Gia Kính? Mẹ thật sự không ngờ con dám làm như vậy." Chú Kính cười nhạt: "Người một nhà sao? Có người một nhà nào mà vừa biết tôi không có chung huyết thống liền tống cổ tôi ra khỏi tập đoàn không? Công sức 10 năm của tôi gây dựng phát triển cái cơ ngơi đó, công sức cả đời của tôi lo cho cha cho mẹ, lo cho em trai rồi tới cho cho cháu trai. Tôi sống đẹp với cái người mà các người đâu có sống đẹp với tôi, vậy thì tại sao tôi phải nương tình với các người? Gia Thiên không có năng lực tiếp quả, rõ ràng là như thế. Bây giờ tập đoàn lung lay lại đổ thừa do tôi. Người họ Tăng các người thật nực cười!" Nghe cách nói chuyện hôm nay của chú Kính, Giao Giao và mọi người không khỏi giật mình, cô suýt chút đã không nhận ra chú hai ôn nhu điềm đạm ngày xưa nữa rồi, hóa ra người đứng sau lưng công ty phá đám tập đoàn AI là chú ấy. Bà Khánh nuốt một tràn giận rồi lại bung ra lớn tiếng nói: "Mẹ không biết con nghĩ gì trong đầu, nhưng tập đoàn con tuyệt đối không được đụng vào!" "Tôi đã làm gì tập đoàn của các người đâu? Một gói thầu có là gì." "Đừng tưởng là mẹ không biết. Tập đoàn đầu tư thua lỗ ở phía sau đều do con giật dây." Ông Gia Thiên lúc này cũng lên tiếng nói vào: "Anh hai, xưa nay em không làm gì có lỗi với anh, tại sao em vừa về tiếp quản tập đoàn thì anh lại hai em như vậy? Em đã làm gì sai sao?" Chú Kính đổi sang thái đô ghét bỏ nhìn vào em trai mình: "Chú đâu có làm gì sai? Chú sai ở chỗ là chú chỉ ngồi yên hưởng thôi còn bao những cái khác đều do thằng anh này còng lưng làm cho chú. Chú thích đàn ông, tôi không trách móc gì cậu, ủng hộ cậu đi theo tình yêu. Chú để lại một thằng con trai, tôi cũng chấp nhận coi nó như con mà lo lắng, dưỡng dục nó lớn lên thành người. Tôi yêu thương cha con của chú quá rồi nên chú tự cho là điều đương nhiên. Cha chết, chú trở về, vừa nghe tin tôi không phải còn ruột liền đồng lòng cùng đám người trong dòng họ đẩy tôi đi không một chút niệm tình anh em, anh cả thằng Nguyên cũng y như vậy. Tôi thật hối hận khi chăm lo cho cha con của chú, cả nhà chú đều là một lũ vô ơn, vô tình." Nói tới mức này thì chẳng khác nào cả nhà họ đã chính thức cạch mặt nhau. Giao Giao lo lắng đứng không yên sợ một mình chú Kính sẽ bị nhà họ Tăng ăn hiếp, cô sờ tay lên vai như một hành động trấn an. Cảm nhận được sự quan tâm của cô, chú Kính không khiêm dè trực tiếp đưa tay lên vai nắm lấy tay cô ngay trước mặt của Gia Nguyên và mọi người. Những người nhìn thấy cảnh này điều lộ ra mặt một kinh ngạc, riêng Gia Nguyên thì ngay lập tức lớn tiếng nói ngay: "Các ngươi trò gì vậy? Giao, qua đây cho anh!" Giao Giao đứng yên ở đó không đi. Lúc này vì tiếng hét lớn của Gia Nguyên mà An Lạc giật mình bật khóc. Nghe tiếng khóc đó, cả Gia Nguyên và chú Kính đều vội đi lại chỗ An Lạc để vỗ dành. Gia Nguyên đứng xa nên đến chậm hơn chú một chút, chú Kính ôm An Lạc vào lòng dịu dàng nhìn con bé:
"Thôi, thôi con, ba thương, đừng khóc nữa nha! Ba thương ba thương." An Lạc hình như cũng có cảm tình với chú, nó thấy chú thì liền dừng khóc rồi ôm chầm lấy chú thút thít: "Ba.. ba.." Cảnh tượng trước mắt khiến Gia Nguyên rất sốc, không dám nghĩ con con của mình lại thân thiết và gọi người khác là ba như vậy. Cậu nổi cơn ghen nghiến răng đi lại giành lại An Lạc nhưng con bé lại trở nên sợ cậu, nó nhất quyết không buông cổ của chú Kính ra, khóc thét lên gọi mẹ: "Mẹ ơi! Mẹ!.." Xót thương cho con gái, Giao Giao chạy đến đẩy Gia Nguyên ra rồi kéo chú Kính và con đến gần mình. An Lạc lúc này như sợi dây kết nổi họ lại, nó nắm chặt tay mẹ nhưng lại dựa vào lòng chú Kính, cảnh tượng này làm cho người khác không khỏi liên tưởng tới một gia đình. Không hiểu đã xảy ra chuyện gì giữa ba người họ, bà Khánh đứng dậy quát lớn: "Gia Kính! Con làm trò gì vậy hả? Tại sao lại giành với Gia Nguyên?" Ông Gia Thiên lại luôn tin rằng An Lạc và con của chú Kính nên trách Gia Nguyên nhiều hơn, chú cãi lại mẹ: "Mẹ, sao mẹ la anh hai? Vợ con của anh hai thì anh ấy ôm là phải rồi. Gia Nguyên đang chen vào nhà họ đó." Nghe câu này, Gia Nguyên liền lập tức quay lại quát cha ruột của mình: "Ông im đi! An Lạc là con gái của tôi! Không phải của bác hai!" Ông Thiên rơi vào mơ hồ, ông ta chẳng hiểu được gì cả. Chú Kính thấy cảnh này lại mừng trong lòng, chú muốn cho Gia Nguyên hối hận cả đời. Chỉ vừa nghĩ tới chuyện đó, chú nắm táy tay Giao Giao thật chặt và dõng dạc tuyên bố với Gia Nguyên: "Tôi và Giao đã yêu nhau từ rất lâu rồi, từ trước khi có An Lạc thì chúng tôi đã công khai tình cảm với nhau. Bây giờ thì hai người đã ly hôn, cho nên tôi và Giao hợp tình hợp lý có thể bên nhau. Chú không còn quyền gì với người yêu của tôi cả, An Lạc từ giờ cũng chính là con gái của tôi. Tôi công khai để cho cậu biết thôi chứ cả thế giới này đều biết chúng tôi là của nhau rồi. Hôm nay tôi sẽ đưa họ đi, tôi không để cho cậu phá nát của đời của họ nữa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]