Chương trước
Chương sau
"Hì hì, chú già rồi, còn tìm mấy cô gái khác chi nữa. Mà...con nói con gái đổ gục trước chú mà sao chú không thấy con đổ vậy?"
Chú Kính vừa nói xong câu này thì chợt nhận ra mình vui quá nói lố rồi, chú đơ mặt nhìn Giao Giao một cách lo sợ sau đó vội chuyển sang chuyện khác:
"À, ngày mai con có quần áo gì mặc đi họp báo chưa?"
Giao Giao cười nhẹ, trong lòng nhận ra chú Kính có ý với mình, đó có thể là do trực giác của một cô gái có kinh nghiệm phong phú chẳng? Đáng lẽ là cô định mặc đại bộ váy nào đó đi họp báo ngày mai nhưng thấy tình hình này thì cô lại đổi ý, cô trả lời chú:
"Con cũng không có đồ nữa, Gia Nguyên không có mua quần áo mặc ra ngoài cho con, suốt ngày chỉ mua mấy bộ đồ ngủ thôi."
Chú Kính bất bình:
"Thằng nhỏ này kì cục quá! Không biết nghĩ cho con gì cả."
"Nếu không có đồ chắc ngày mai con tìm bộ đồ nào ở nhà mặc tạm.."
"Ấy, thế đâu có được! Để chú cho tiền con đi mua, hôm nay chú cho con đi ra ngoài mua đồ, muốn mua gì thì mua."
Nói rồi đứng dậy đi lại chiếc áo vest đang treo trên mắc của mình lấy ra một tấm thẻ tín dụng đem tới đưa cho cô. Nhìn thấy tấm thẻ đó, cô ngại gì mà không nhận nhưng mà nhận cũng phải nhận có tôn nghiêm một chút, cô lắc đầu đẩy thẻ ra:
"Thôi con không nhận đâu, dùng tiền của chú coi sao được. Trước giờ con với chú cũng đâu có thân thiết.."
Chú Kính nghe vậy liền mềm lòng ngồi xuống bên cạnh cầm tay cô đặt thẻ vào:

"Con nhận cho chú vui, chú không có ai để mua đồ tặng nên tiền cứ còn hoài không ra được, coi như con giúp chú sài hết đóng tiền lâu năm này đi."
Giao Giao tỏ vẻ e ngại nhưng tay thì đã nắm chặt thẻ rồi, chẳng những thế cô còn đưa tay kia lên cố ý nắm tay chú Kính để thử phản ứng của chú. Lần đầu được cô nắm tay, chú Kính lập tức lộ rõ bản thân, chú nhìn vào tay cô chăm chăm. Nhìn vẻ mặt của chú lúc đó là cô đủ khẳng định trực giác của mình đúng. Cô liền nói với chú:
"Nếu chú đã nói vậy thì con sẽ nhận, con chỉ mua một bộ thôi không dùng nhiều tiền của chú đâu."
Nói rồi, cô thu tay lại chú Kính cũng giật mình vội buông ra, làn da mịn màng của cô ra để lại cảm giác khó tả cho chú Kính, chú trở nên căng thẳng đặt tay lên đùi mình, rõ ràng là đang run. Biểu cảm của chú khiến cô không nhịn cười được, cô chưa thấy ai già tới từng tuổi như chú mà con run khi nắm tay con gái như vậy. Qua hành động và biểu cảm đó cô đoán rằng chú Kính thích mình thật lòng nhưng không dám thổ lộ. Lại nghĩ: "Nếu chú đã không dám nói thì cứ để giữ nguyên như thế, chỉ cần chú giúp mình thì cho chú chút niềm vui nhỏ cũng được."
Nghĩ rồi, cô bèn bày ra ý tưởng mới nói với chú Kính:
"Chú hai ơi, trước giờ con ít đi mua quần áo, chú đi mua chung với con được không?"
Chú Kính lúng túng đến quên tạo hình lạnh lùng của mình:
"Đ.. được, đương nhiên là được."
Vừa nói xong, chú chòm tới rót trà ra ly uống cho đỡ run, bình tĩnh lại một chút, chú quay sang nhìn cô với một ánh mắt trìu mến:
"Đi bây giờ được không?"
Cô gật đầu, cười tươi:

"Dạ được, chú đợi con chuẩn bị một chút."
Dứt lời, cô đứng dậy định đi ra về phòng mình chuẩn bị nhưng đi hướng bình thường thì còn gì thú vị, thế là cô quay người lại chen lối đi nhỏ chỗ chú Kính đang ngồi đi qua. Quá bất ngờ nên chú Kính chỉ vừa định đứng dậy nhường đường thì cô đã chen qua ngay mặt còn đặt tay lên vai chú, mặt chú còn vô tình chạm nhẹ vào ngực cô. Khi cô đi qua rồi, chú Kính như người mất hồn nhìn theo cô, đối xử với một người đàn ông hai mươi năm chưa nếm thử lại mùi vị phụ nữ có phải là hơi quá đáng rồi không? Lúc cô đã đi mất, chú từ từ ngồi xuống sofa lại, tay sờ lên con tim đang đập loạn xạ của mình, nhìn chú thẩn thờ giống như hồn phách đều bị cô lấy đi hết rồi. Thấy cũng tội cho chú Kính, chú thậm chí còn không biết mình yêu cô khi nào, ngày cô còn là một cô bé chú chỉ thấy thương cô mà giúp đỡ, sau này cô lên 17, 18 tuổi lại trở nên xinh đẹp động lòng chú đã có chút run động nhưng không nghĩ là yêu vẫn cứ giúp đỡ coi cô như cháu dâu của mình mà thôi. Mãi đến cái đêm chú biết Gia Nguyên làm chuyện đó với cô vào đêm sinh nhật chú mới thấy trong lòng hơi khó chịu và tìm cơ hội lén nhìn cô từ xa. Thấy bộ dạng cô thất thần không còn cười tươi vui vẻ như trước nữa chú lại đau lòng. Rồi mãi đến khi chuyện của cô và Gia Nguyên cả nhà đều biết, đêm đêm hai người quấn quýt bên nhau tới cả ở phòng khách Gia Nguyên cũng quấy rối đùa giỡn với cơ thể cô thì chú biết mình đã ghen và đã yêu cô hơn sức tưởng tượng của mình. Chẳng qua là do khoảng cách tuổi tác, rào cản từ Gia Nguyên và cha mẹ, rồi đến bản thân mình không thể có con nên chủ tự ti chỉ che đi tình cảm và những cơn ghen của mình bằng một vẻ mặt lạnh lùng, sắc thép. Sau này khi biết bà Khánh có kế hoạch để sau khi Gia Nguyên cưới vợ sẽ để Giao Giao lấy danh nghĩa là vợ chú để ở lại nhà và tránh tay mắt người khác chú đã rất vui, với chú bao nhiêu đó đã là quá đủ rồi.
* * *
Mỗi lần nghĩ tới cảnh cô gọi mình là chồng trước mặt mọi người thì chú đã mãn nguyện, ngoài ra chú còn định làm đám cưới đã nắm tay cô trong lễ đường rồi trao lời thề với cô. Điều đó chú biết Gia Nguyên chẳng thể làm với cô được nên chú muốn nhất định mình phải cho cô.
Ngồi tịnh tâm lâu vậy cũng đã đủ, chú cười bẽn lẻn đừng dậy đi tới tủ quần áo chọn một bộ áo thun mặc lên, nhưng mặc rồi nhìn ngắm lại không thấy đẹp vì không thấy cơ ngực nên chú không tự tin. Chú thay chiếc áo đó ra rồi mặc liên tục thêm mấy cái khác muốn cho mình trẻ trung một chút nhưng rồi lại quay về với phong cách vest lịch lãm. Chọn đồ chưa còn chưa đủ, chú còn lấy lượt nhuộm tóc được bạn tặng hai tháng trước nhưng không dùng ra để thử nhuộm tóc đen lại. Nhuộm xong, chú đứng trước gương chải chuốt kĩ tóc rồi lau giày sáng bóng mới chịu hài lòng. Xong phần vest chú chuyển sang cà vạt. Đem theo một mớ cà vạt trong tay chú ghé qua phòng Giao Giao lén coi thử cô mặc gì. Thấy cô chọn chiếc quần váy ngắn màu xanh dương chú liền thắt dây cà vạt xanh dương y màu đó. Thấy đã hợp với cô chú mới ưng ý đi xuống nhà đợi cô xuống. Trong lòng người đàn ông trung niên này bây giờ mới lộ ra vẻ tươi trẻ, mặt mài cũng không lạnh lùng mà rõ ràng là một người ấm áp thích quan tâm và mong muốn được quan tâm.
Xong việc, Chú Kính dưới nhà chờ được vài phút thì Giao Giao cũng đi xuống, cô mặc một chiếc váy ngắn màu xanh rất trẻ trung năng động. Chú Kính còn đặc biệt lấy chiếc LAMBORGHINI AVENTADOR mới mua còn chưa có dịp dùng đem ra chở cô. Hai người cứ như thế mà vui vẻ cùng nhau rời khỏi nhà. Cả buồi chiều hôm đó, chú Kính dẫn cô đi khắp nơi mua quần áo và còn cả đi chơi riêng nữa. Tới cửa hàng quần áo, Giao Giao chọn cho mình một bộ váy caro kết hợp với áo vest màu hồng phấn rất nữ tính nhưng cũng rất trang nhã và rất hợp với cô. Chú Kính vừa thấy cô mặc bộ váy đó đi ra liền tấm tắc khen sau đó chốt mua luôn. Mua xong bộ đó chú còn dẫn cô đi mua giày cao gót. Đến khi đã mua đủ rồi, hai người ngồi vào một quán cafe trong trung tâm thương mại uống. Uống được một lúc, chú để cô ở lại còn mình thì lấy cớ đi vệ sinh mà lén đến khu bán đồ nam chọn mua một chiếc cà vạt hồng phấn giống màu váy của cô, hình như chú Kính rất có sở thích mặc đồ cặp và chấp niệm với nó cũng khá lớn, chỉ cần nghĩ đến có cơ hội mặc chung màu là chú tranh thủ ngay. Mua xong, chú cẩn thẩn giấu kĩ nó rồi về tìm cô.
Đi mua đồ cũng đã hơn hai tiếng, Giao Giao có chút muốn về, vốn định uống hết ly café rồi sẽ nói về nhưng không ngờ chú là người rất thiếu nghị lực, chú không muốn lãng phí thời gian để ngồi uống nước nên vừa quay lại đã lật lật sách đồ kéo tay cô đứng dậy rồi lôi đi. Giao Giao ngơ ngác cầm theo ly cà phê chạy theo chú, trong mắt không dám tin chú Kính tính tình nghiêm nghị như người già mà cũng có lúc ham chơi hơn cả cô. Rời khỏi khu mua sắm chú dẫn cô đến nhà sách mua một con gấu trúc bằng bông to gấp đôi cô vác lên vai rồi mới chịu rời trung tâm thương mại. Ngồi trong xe, con gấu bông đó bồng bềnh ngồi ghế sau nhe răng cười tươi còn Giao Giao thì nhăn nhó ôm đầu không hiểu chú già rồi sao lại mua con gấu đó. Trước khi về nhà, chú đưa cô đến một nhà hàng sang trọng để ăn cơm. Được mời ăn cô vui lên hẳn, tới nơi liền không nhân nhượng gọi toàn món đắt tiền nhưng chú Kính không những không méo mặt mà còn rất vui. Hai người vui vẻ ăn uống kẻ nói người cười chẳng ngớt. Đang ăn vui vẻ thì vô tình chú gặp ông bạn thân làm cổ đông trong tập đoàn đang cùng vợ ngồi bàn phía xa xa đang nhìn mình, không gặp thì thôi, đã gặp thì thế nào cũng sẽ lại bắt chuyện với mình, chú Kính liền nghiêm mặt lại khiến Giao Giao cũng giật mình sợ mình nói gì sai. Ai ngờ, lát sau đối tác đó đi đến bắt chuyện với chú thật:
"Chú hai, hôm nay chú hủy lịch hẹn ăn cơm với tôi là để đi ăn cùng cô bé này sao?"
Chú Kính cười ngại ngùng:
"Không có đâu anh Phong, hôm nay tôi có việc, vừa xử lý xong sẵn có đứa cháu gái muốn đi mua quần áo nên dẫn nó đi mua."
Ông Phong liền nhìn qua Giao Giao, Giao Giao đang ăn thì bị nhìn nên có hơi căng thẳng vô tình làm dính thức ăn lên cằm, chú Kính thấy vậy liền vội lấy giấy lau cho cô. Nhìn thấy chú Kính quan tâm cô như vậy, ông đối tác cười nói đùa:
"Chú hai nào giờ ít quan tâm người khác không ngờ đối với cháu gái lại ân cần như vậy. Cháu đây là con của ai thế? Đang học cấp ba ở trường nào vậy?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.