Chương trước
Chương sau
Chú Kính bình tỉnh nhìn mẹ mình, từ tốn thốt ra sự thật mình nhìn thấy:
"Con bé không nói dối đâu mẹ, con có thể làm chứng cho con bé. Lúc trưa con có đến phòng tìm thì con bé mới ngủ dậy, con với nó nói chuyện một chút rồi con bé mới đi tắm. Sau khi con bé đi tắm con có ngồi lại phòng một chút, chính mắt con nhìn thấy vệt máu ở trên ga giường, con chắc chắn đó là máu thật. Mẹ đã hiểu lầm con bé rồi."
Cả bà người có mặt ở đó đều bất ngờ khi nghe chú Kính nói thế, người bất ngờ nhất có lẽ là Gia Nguyên. Chú Kính là người nghiêm túc và chưa từng nói dối nên bà Khánh nhanh chóng trở nên phân vân, lúc này chú Kính rất muốn giải vây cho Giao Giao nên vội lại khẳng định một lần nữa:
"Con nói thật lòng, không hề có chút nào bịa đặt cả. Ga giường mà mẹ thấy bây giờ là do con thay giúp con bé, ga giường dính bẩn con đã dọn rồi."
Bà Khánh lúng túng đảo mắt nhìn qua Gia Nguyên và Giao Giao sau đó nhìn lại chú Kính:
"Con nói thật chứ? Vậy ga giường cũ con để đâu? Có trong máy giặt không?"
Chú Kính bắt đầu bối rối không biết phải nên nói thế nào, nếu nói trong máy giặt thì bà Khánh sẽ đi tìm, nói vứt rồi thì cũng phải nói vứt ở đâu, thật sự là rất khó nói đáp án chính xác. Chú ấp úng một hồi mà không nghĩ ra câu trả lời, trong vô thức chú nhìn qua Giao Giao. Ánh mắt nhìn người mình yêu cho dù không nói với ai người ta vẫn có thể ngửi ra mùi bất chính, Gia Nguyên chính là đã bắt ngay sóng điện kì lạ trong mắt của chú Kính, con người cậu vô cùng nhạy cảm tự khắc cảm thấy có chút vấn đề. Giao Giao thấy chú Kính nhìn mình thì cũng nhìn lại, cả hai đều bối rối không biết phải làm thế nào mới đúng, cả hai quá căng thẳng mà bất ngờ đồng loạt khoanh tay lại cúi đầu. Chú Kính đắng đo lo sợ đến toát mồ hồi hột, sau đó cuối cùng chú đành tìm lý do thoái thác mói với bà Khánh:
"Con.. con để đâu hình như quên mất rồi. Dạo này con lẩm cẩm chuyện gì cũng quên hết, mẹ thông cảm từ từ con nhớ ra rồi con chỉ cho mẹ. Nhưng mà mẹ phải tin con, con nhìn thấy vết máu của Giao Giao là sự thật, con thề đấy, con bé bị mẹ trách oan, nó không làm gì có lỗi đâu."
Chú Kính là người uy tín mà đã dám thề thì bà Khánh không tin cũng phải nhượng bộ, dù gì trước giờ chú và Giao Giao trong mắt bà Khánh đều không có sợ nghi ngờ nên bà tạm tin chú lần này. Bà Khánh gật đầu:
"Được rồi, mẹ sẽ tạm tin, khi nào con nhớ để ở đâu thì nói với mẹ."
Chú Kính vui mừng:
"Dạ, con sẽ cố gắng nhớ."
Nói rồi, chú vội đỡ lấy bà Khánh đi ra ngoài, lúc đi ra tới cửa con không quên quay đầu nhìn lại Giao Giao. Hành động lạ trước giờ chưa hề có đó của hai người khiến Gia Nguyên để tâm. Sau khi đứng dậy, cậu ôm cô vào lòng an ủi:
"Em đừng sợ, em cứ như bình thường, mình không làm sai không có gì phải sợ hết. Bây giờ anh phải đi học, em ở yên trên phòng khóa cửa lại mắc công bà anh lại tới làm khó em đó."
"Dạ. Em đợi anh về, anh nhớ về nhanh đó."
"Anh biết rồi."
Nói rồi, cậu hôn lên trán cô rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Cậu vừa đi cô liền nhếch môi cười đầy ẩn ý:
"Xem ra chú hai bây giờ về phe mình rồi, mình phải nắm bắt con tướng lớn này mới được."
Có vẻ cô chả sợ gì bà Khánh nên lúc mọi chuyện còn chưa hạ nhiệt lại muốn chọc tức bà ta, cô ung dung đi xuống nhà lấy đồ trong tủ lạnh ra ăn. Bà Khánh đâu không thấy chỉ thấy Thùy Duyên đi ra. Chưa ăn no mà đã gặp cái bản mặt đó, cô tỏ ra chán ghét bỏ đũa xuống:
"Vụ gì nữa đây? Muốn gì?"
Thùy Duyên chề môi khinh thường, đáp:
"Tôi biết ngay là cô không còn trinh mà, vừa lòng lắm. Bây giờ cho dù cô có được anh Nguyên yêu thương thì cũng cô cũng chỉ làm vợ nhỏ được thôi, vợ lớn phải là tôi."
Giao Giao bật cười, thiết nghĩ dường như chuyện Gia Nguyên có hôn thê bà quản gia không hề biết nên chưa nói với cháu mình nên cô ta mới ngu dốt như vậy, cô tiếp lời:

"Tôi có làm vợ bé thì cô cũng không làm vợ lớn nổi, số của hai chúng ta nếu đâm đầu vào người đàn ông này thì đều sẽ là vợ bé, tin tôi đi. Nhìn cô còn nhỏ nên chắc ít hiểu chuyện, tôi là người lớn từ từ sẽ chỉ dạy cho cô sao."
"Không cần, tôi mà cần cô dạy sao!"
"Cần chứ, tôi sẽ dạy cô cách làm vợ nhỏ, làm rồi mà thấy vui quá thì cố gắng làm nghề nhiều một chút kiếm thêm nhiều người để làm vợ nhỏ của người ta cho cha mẹ mình hãnh diện."
Thùy Duyên tức tối:
"Cô dám khinh thường tôi! Cô có tin tôi mách cô tôi không hả?"
Giao Giao bình thản đứng dậy đi về phía Thùy Duyên, cô ta lập tức sợ hãi lùi lại phía sau, thấy cô ta chưa gì đã sợ, Giao Giao vỗ vai cô ta nói nhỏ:
"Tôi dùng đỡ một năm rồi nhường lại cho cô, năm sau nói không chừng cô phải đổi cách xưng hô với tôi đó."
Nói rồi, Giao Giao cười lớn vươn vai bước đi tới tủ đựng rượu vang lấy một chai sau đó đi lên lầu. Thùy Duyên không hiểu ý của cô nhưng cô ta biết rằng cô đang khinh thường mình. Tức tối trong lòng mà không thể nói gì, cô ta đi lại hất đổ thức ăn mà Giao Giao ăn thừa hét lên. Nghe thấy tiếng hét của Thùy Duyên cô chỉ lắc đầu cười nhẹ. Sau khi lên lầu cô không về phòng mà đi lên lầu ba đứng trước phòng của Chú Kính gõ cửa, dùng giọng điệu đà gọi:
"Chú hai ơi, mở cửa cho con!"
Chú Kính nghe tiếng cô gọi liền lật đật chạy ra mở cửa, không cần biết là cô đến có việc gì nhưng bao nhiêu thế đã đủ khiến ông chú già này vui rộn ràng trong lòng. Chú đang vui nhưng mặt chú thì vẫn rất nghiêm nghị, chỉ có ánh mắt là dịu dàng hơn, chú hỏi:
"Con tìm chú hả? Có việc gì vậy con?"
Cô trả lời:
"Chỉ là muốn cảm ơn chú chuyện lúc nãy thôi. Con vào phòng được không?"
"Được, được chứ!"
Nói rồi, chú mở rộng cửa mời cô vào, sau khi cô đã vào trong chú để cửa mở rộng rồi đi lại nói chuyện với cô. Tuy chỉ là một hành động nhủ nhưng lại khiến cô rất thích thú, cô ngồi lên sofa, đặt chai rượu vang xuống bàn rồi hỏi chú:
"Chú sợ con làm gì chú hay sao mà không đóng cửa vậy?"
Chú Kính ngồi xuống ghế đối diện con, rót trà và cười đáp:
"Mở cửa cho người ta biết mình minh bạch, lỡ mà có xảy ra lời đồn đoán linh tinh thì lại khổ cho con."
"Trời! Thời buổi này ai còn có suy nghĩ đó nữa, chú cháu với nhau chú làm vậy con ngại chết đi được, cứ như con không nên vào phòng chú ấy."
Nghe cô nói vậy, chú có chút băn khoăn nhìn cô rồi lại nhìn ra cửa, hình như đang rất khó lựa chọn. Thấy chú như thế cô chỉ biết cười lắc đầu rồi cầm tách trà chú vừa rót lên uống, uống xong cô khui nắm chai rượu vang rót đầy tách, cầm lên mời chú Kính:
"Chú đừng băn khoăn nữa, mở cửa thì mở con chỉ nói đùa thôi. Hôm nay là lần đầu tiên con chủ động đến tìm chú, chú uống với con ly rượu này đi."
Chú Kính thấy rượu liền xua tay từ chối:

"Thôi thôi, chú không uống đâu."
"Sao vậy? Không nể con à?"
"Không có, chú sợ uống rượu sẽ nói linh tinh."
"Chú nói gì con cũng không kể cho người khác đâu, uống một chút cho con vui đi."
"Không được thật mà, chú sợ có bụng bia lắm!"
Cô phì cười:
"Uống rượu sao có bụng bia được? Uống bia mới có bụng bia chứ! Nếu chú sợ bụng to thì tập luyện chút là được rồi."
"Chú già rồi, trước giờ cũng không có tập nên chịu khổ không quen, không được siên năng như Gia Nguyên tập thể hình để có cơ thể đẹp."
"Dáng của Gia Nguyên cơ bắp như vậy cũng không tốt, nhìn cứ sợ bị đánh vỡ mồm thôi chứ không thấy quyến rũ. Nếu mà để nhìn thì có chút cơ bụng là đẹp rồi, còn cỡ Gia Nguyên chắc chỉ dành cho vận động viên thể hình."
"Gia Nguyên mang gen châu âu nên cơ thể không tập gì cũng đã cao lớn hơn người Việt rồi, chú cũng muốn được cao như nó."
"Vậy sao? Vậy là chú giống con rồi. Uống một ly rồi chúng ta ngồi nói chuyện tiếp, chú uống đi."
Nói dứt lời, cô đứng dậy kề ly rượu vào miệng chú ép uống, chú Kính không từ chối được đành bất lực uống hết nó vào. Rượu vang này rất mạnh, vừa uống một ly chú đã thấy chóng mặt, cô thấy thế liền cười chú rồi rót liên tiếp hai ly uống cạn. Chú Kính nhìn cô mà sợ hãi xua tay không dám uống thêm ly nào nữa. Không khí giữa hai người cũng dần dễ chịu hơn, cô bắt đầu dẫn dắt chú vào mục đích của mình:
"Nhìn chú dáng gầy cao thế này là đủ rồi chú còn mơ gì bằng Gia Nguyên nữa?"
Chú Kính vừa xoa bóp thái dương vừa trả lời, hình như chú hơi sai rồi, chú thật lòng đem suy nghĩ của mình nói với cô:
"Nhìn vậy chứ chú cao một mét bảy mươi tám à, chiều cao này chú không hài lòng."
"Một mét bảy mười tám chỉ thấp hơn Gia Nguyên một chút thôi mà. Coi ra còn vẫn là người thấp nhất.."
"Con là con gái thấp chút có sao đâu. Số chú nó tệ lắm, đi học thì học dở phải cố lắm mới bằng người ta, chiều cao thì phải uống thuốc và tập đủ thứ mới lên được nhiêu đó. Trong dòng họ ai cũng thông minh học một hiểu mười còn cao ráo đẹp trai nữa, có mỗi chú là thục lùi, nếu không phải chú may mắn được làm con trưởng thì chắc giờ chẳng ai coi ra gì đâu."
"Chú đừng chê bản thân mình thế chứ! Thời của chú tiếp quản tập đoàn có biết bao nhiêu chuyện xảy ra, một tay chú lo liệu hết đấy thôi. Chẳng qua là chú không chăm sóc bản thân nên chú mới thấy mình xấu, con thấy chú rất được mà, nhìn không đến nổi tệ."
Được Giao Giao khen, Chú Kính đỏ mặt cười tít mắt:
"Thật sao? Con thấy chú đẹp ở chỗ nào?"
Cô hồn nhiên trả lời:
"Nhìn chú giống mấy ông già xưa, cái gì cũng phải đứng đắn, rõ ràng. Chú mà mặc bộ áo dài của mấy thầy nho vào chắc giống lắm. Cái này con không phải chê chú, nét của chú không phải ai cũng có đâu. Chú tự tin lên đi con gái nó thích mấy kiểu lạnh lùng như chú lắm, chú mà chủ động bắt chuyện với con gái, người ta đổ gục ngay cho xem."
"Hì hì, chú già rồi, còn tìm mấy cô gái khác chi nữa. Mà...con nói con gái đổ gục trước chú mà sao chú không thấy con đổ vậy?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.