Gia Nguyên khì cười vào tai cô, vẫn giọng thều thào đó, cậu nói: "Tiền không mua được tình yêu, nhưng tình yêu mà không có tiền sớm muộn gì cũng tan. Đâm đầu vào mơ ước một túp liều tranh hai trái tim vàng là ngu ngốc. Chị thử nghĩ xem, có tiền trong tay người ta có khi nào dám khinh thường chị không? Chị có biết tại sao chị ở nhà này không có chỗ đứng không?" "Tại vì các người khinh tôi nghèo, thân phận chỉ là kẻ ở." "Sai rồi. Là do chị có chiếc cột vững chắc là em mà không biết dựa vào. Chống đối với em làm gì? Chống đối để mỗi lần trốn đi đều bị bắt về thảm hại sao? Trước nay chị luôn phải làm việc vặt vảnh trong nhà biết là do đâu không? Là do chị mang tâm thế trả nợ mà sống." "Không phải cậu vừa nói tôi là con nợ, cậu là chủ nợ sao? Tôi không mang tâm thế trả nợ vậy phải mang tâm thế là cô chủ à." "Chị rất thông minh, nói đúng rồi đó. Chị biết gì không, chị chỉ cần trả nợ cho một mình em, còn những người khác đều phải phục tùng chị. Nếu chị không biết cách sống hưởng thụ thì để em dạy cho chị, chỉ cần chị biết nên làm gì với em mà thôi. Chị hiểu chứ?" Nghe tới đây, Giao Giao bỗng im lặng, cô nghiêng người nhìn vào mắt của Gia Nguyên trầm tư hồi lâu. Tâm trạng cô lúc này đã có chút lay động, suy cho cùng một cuộc sống giàu sang và quyền lực cũng rất thu hút con người. Đến cuối cùng, hỏi bỗng hỏi cậu: "Nếu tôi chấp nhận ở bên cậu, cậu dám đảm bảo tôi sẽ là người nắm quyền lực sai khiến người khác phải phục tùng không?" Gia Nguyên nghe cô hỏi liền mỉm cười, đáp: "Đó là đương nhiên rồi. Nếu chị làm vợ em, sau này em thừa kế tập đoàn thì chị chính là bà chủ, chị hô mưa được mưa, gọi gió được gió, ai nhìn chị cũng phải cúi đầu."
"Bao lâu nữa cậu mới có thể thừa kế tập đoàn?" "Hai mươi năm nữa, đợi khi bác hai 60 tuổi thì sẽ trao lại cho em, truyền thống của gia đình là như thế. Nhưng nếu muốn em cũng có thể kêu bác ấy nhường sớm." Nghe những lời hứa quyền lực rót vào tai khiến cô cũng quên mất những nỗi khổ sau này phải chịu đựng. Não cô lúc này như được khai sáng, hận mình trước nay sao quên mất ước mơ giàu có một thời thơ ấu. Nhớ lại cảnh nghèo túng không đủ cơm ăn ngày bé cô bỗng ám ảnh cái ngheo sâu sắc. Con người thật dễ bị quyền lực làm mờ mắt, mới giây trước còn thù ghét Gia Nguyên mà giờ cô đã chẳng còn chút thù ghét, cô xà vào lòng Gia Nguyên ôm chặt lấy cậu. Biết cô đã chịu nghe lời mình, Gia Nguyên vô cùng hạnh phúc hôn lên trán cô, mơ tưởng về cuộc sống tốt đẹp khi có cô bên cạnh. Nhưng cậu không hề biết rằng cậu đã gieo rắc mầm móng quyền lực vào một con người đầy tham vọng, nằm trong lòng cậu, cô cười một cách gian xảo như biến thành con người khác, nghĩ thầm: "Nếu muốn quyền lực thì tôi hà cớ gì phải chờ cậu tận hai mươi năm, có luôn bây giờ bộ không tốt hơn sao?" Nhờ Gia Nguyên mà bây giờ cô đã biết đáp án cho câu hỏi làm gì để có cuộc sống vui vẻ hơn rồi. Mười bốn năm mang nợ trên vai, khom lưng cúi đầu khiến cô quên mất bản chất thật của mình, cô vốn đâu phải gái ngoan ở nhà làm nội trợ. Bấy giờ cô mới nhớ lại 12 năm oanh liệt ở xóm trọ, trí nhớ cô bỗng quay về thời xa xưa. Ngày ấy ngay từ năm lên sáu cô đã bắt đầu bán vé số khắp các nẻo đường, lên tám đã gia nhập một băng giang hồ cùng chúng đi trộm cắp, canh gác địa điểm cờ bạc khỏi công an. Mười hai năm đó chưa có việc gì là cô chưa từng làm, uống rượu, hút thuốc, đánh nhau.. còn một vài chuyện phạm pháp cô không muốn nhắc đến, chẳng có việc gì có thể làm khó được cô. Tự nghĩ, từ bao giờ mà chất giang hồ liều mạng trong người đã biến mất? Càng nghĩ càng thấy khó tin. * * * Sáng hôm sau, lần đầu tiên trong nửa tháng qua họ thức dậy cùng nhau, Gia Nguyên biết cô chịu hồi tâm suy nghĩ lại mặt mũi hớn hở lên thấy rõ. Cậu cưng cô như cưng trứng ngỗng muốn ôm thật chặt nhưng lại sợ làm cô đau, cái miệng từ lúc thức dậy cứ cười không dừng lại được. Giao Giao biết cậu vui nhưng cũng không chấp nhận được cái kiểu cười suốt như thế, thức dậy đã gần năm phút rồi mà cậu cứ ôm mãi không cho đi, miệng cứ cười thì ai mà chịu nổi! Cô bất bình mắng cậu: "Có để cho tôi đi đánh răng không? Nhe răng ra cười quài không thấy mỗi miệng hả?" Gia Nguyên như một con mèo thiếu hơi người, cậu nhụi vào người cô, có lẻ cảm giác đó rất thoải mái nên cậu mới mê mẩn như vậy. Không chịu được hành động của cậu, cô véo lấy tai cậu kéo ra rồi xô mạnh cậu mà đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Để cô tuột khỏi tay cậu tiếc nuối vô cùng, đánh đánh lên giường vài cái trách bản thân sơ suất. Trong lúc đó, một ý nghĩ tự nhiên sượt qua đầu cậu: "Chị ấy đã chịu nghĩ lại rồi, vậy tên bạn trai kia chắc chắn sẽ là vật cản lớn nhất của mình. Phải làm sao cho chị ấy hoàn toàn vứt bỏ tình cảm với tên đó mới được." Vừa nghĩ xong, cậu lập tức lấy điện thoại gọi cho Khôi, Khôi vừa nhấc máy cậu liền nói ngay: "Đem tên Hiển kia đến biệt thự ở ngoại thành đi, trưa nay tôi sẽ dắt chị Giao đi gặp hắn. Nhớ tắm rửa sạch sẽ cho hắn, mấy vết thương bị đánh cũng phải che kín đáo lại tuyệt đối không để lộ ra ngoài. Anh chuẩn bị cho tôi một tờ cam kết cho hắn ký, cam kết gì thì anh cũng biết rồi. Dùng lời ngon ngọt trước ép hắn đồng ý ký vào, không nói được thì dùng biện pháp mạnh. Đợi khi tôi đưa Giao Giao đến tôi muốn chị ấy nhìn thấy bộ mặt hèn hạ nhất của hắn, anh đã rõ chưa?"
Anh Khôi bên đầu dây bên này hiểu ý liền đáp: "Dạ, tôi đã hiểu rồi." Khi nhận được lệnh từ Gia Nguyên anh Khôi vẫn còn đang trên giường, vừa nhận được nghiệm vụ anh ta liền vội vã thực hiện. Thay đồ ra, Khôi lái xe đến nhà kho ở ngoại thành nơi nhốt Hiển gần một tháng nay. Căn nhà kho ẩm thấp, bẩn thỉu đầy chuột và gián đó là nơi thuộc hạ của Gia Nguyên làm nhiệm vụ tra tấn Hiển. Từ ngày bị bắt vào đây Hiển chưa từng nhìn thấy được ánh sáng, hai mắt của anh ta luôn bị bịt kín, miệng thì cũng bị nhét kín không nói chuyện được, một ngày ba bữa chỉ được ăn một lần còn hai lần kia là bị đánh bằng roi và gậy, bây giờ nhìn anh ta thảm hại con không bằng một con chó. Khôi đi vào trong nhà kho, nhìn thấy Hiển đang bị bọn đàn em đổ nước lạnh lên người, anh liền vội ra lệnh dừng lại. Đám đàn em thấy Khôi đến liền vội đi lại gần nghe xem Khôi định nói gì, Khôi cũng không vòng vo, trực tiếp nói với đàn em: "Nội trong sáng nay các anh hãy sửa sang lại cho hắn, cắt tóc, cạo râu, thay một bộ đồ mới có thể che được hết vết thương trên người nhưng vẫn tươm tất rồi đưa đến biệt thự ở ngoại thành mà cậu chủ mới mua năm ngoái, tới nơi rồi hẵng mở bịt mắt của hắn ra. Làm nhanh ngay bây giờ, trưa nay cậu chủ muốn gặp hắn." Đám đàn em nghe vậy liền không hỏi gì thêm mà bắt tay vào làm. Chẳng bao lâu sau, Hiển được cắt tóc, cạo râu, thay quần áo dài để che vết thương, anh ta không biết tại sao mình lại được làm như vậy nên rất hoang mang cứ cuồng cuồng lên sợ bị giết. Xong hết việc, Khôi đưa Hiển đến biệt thự trói hắn vào một chiếc ghế nhốt trong một phòng kín. Trước khi tháo bịt mắt ra, anh Khôi đưa cho hắn cầm tờ cam kết và nói: "Đây là giấy cam kết cả đời anh sẽ không xuất hiện ở thành phố này thêm một lần nào nữa, nếu anh kí vào nó anh sẽ có 2 tỷ, anh có thể dùng tiền để xây dựng sự nghiệp nho nhỏ nuôi mẹ và em trai, phẫu thuật vết sẹo trên mặt, cũng có thể cưới một người vợ phù hợp với mình. Một chút nữa cậu chủ sẽ đến để chứng kiến anh kí vào tờ cam kết này, tôi khuyên anh lần này nên nghe lời làm theo, đừng dại mà chọc tức cậu ấy lần nào nữa. Lần trước là cậu ấy cố tình để anh có cơ hội chạy thoát, mục đích là để anh biết sợ mà tránh xa cô Giao ra, nếu bây giờ anh vẫn không biết thời thế thì tôi không chắc ăn sẽ sống sót về quê gặp mẹ đâu." Hiển đã nếm trải đủ cảm giác đau đớn rồi nên lòng cũng không còn kiên định như trước, vừa nghe có điều kiện tốt như thế hắn liền gật đầu đồng ý: "Được, lát nữa cậu ta đến tôi sẽ ký, chỉ cần các người sau này đừng đến tìm tôi hay làm hại đến người ta tôi thì tôi đều đồng ý." "Tốt, vậy lát nữa anh hãy nói những lời này với cậu ấy, nhớ là đừng có lật mặt giữa chừng." "Tôi sẽ không làm vậy đâu."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]