Câu nói của Quân khiến cả người tôi khựng lại vì bất ngờ. Bất ngờ không phải vì hành động của anh, bất ngờ vì anh biết mình từng làm cô giáo. Chuyện này, tôi nhớ tôi chưa từng nói với anh. Tôi ngập ngừng đáp:
– Thì cô giáo cũng là con người mà. Cũng có cảm xúc chứ. Chẳng lẽ cứ mặc kệ cho người ta sỉ nhục mình hoặc đánh mình sao?
– Chứ không phải cô cũng ghê gớm không kém ai hả?
– Anh thấy tôi ghê gớm à?
Tôi vừa dứt lời thì thuốc sát trùng trên tay anh thấm xuống vết thương hở khiến cơn đau bất chợt dội đến làm tôi nhăn mặt kêu lên thành tiếng “ Á”. Quân ngước mắt nhìn tôi, động tác có vẻ nhẹ nhàng đi vài phần, xong anh bảo:
– Vừa nãy thì chẳng làm sao. Giờ kêu định ăn vạ tôi hay gì?
Vừa nãy là tôi không để ý nên không đau thật, giờ thuốc sát trùng thấm vào tôi mới cảm thấy xót. Mà đã đang đau còn bị hiểu nhầm, tự nhiên tôi lại thấy tủi thân khủng khiếp, vẻ mặt ỉu xìu đáp:
– Anh thử thuốc sát trùng thấm vào vết thương hở xem có đau không?
– Không phải đau, mà là xót!
Tôi lập tức cứng miệng không cãi được. Quân hừ lạnh một tiếng, bàn tay vẫn nhẹ nhàng chấm thuốc sát trùng cho tôi, thỉnh thoảng anh còn thổi nhẹ, gió mát từ miệng anh thổi ra khiến tay tôi dịu đi rất nhiều, thậm chí một cảm giác kỳ lạ từ đáy lòng xông lên khiến tôi không thể giải thích thành lời.
Cái dáng vẻ ân cần chu đáo ấy khiến cho tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doan-duyen/2587052/chuong-10.html