Chưa bao giờ tôi thấy Quân tức giận như vậy, nhìn thấy anh như thế tôi cũng có chút sợ hãi, nhưng so với sự sợ hãi thì tôi cảm thấy ấm ức nhiều hơn. Tôi đã làm gì sai? Tự nhiên khùng khùng đuổi tôi ra khỏi nhà. Dù cho có bị đuổi thì tôi cũng cần phải biết lý do mình bị đuổi. Tôi lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt Quân nói:
– Anh đuổi thì tôi đi. Nhưng anh có thấy mình vô lý không, tự nhiên anh khùng khùng lên với tôi. Anh tưởng anh có tiền là muốn cư xử với tôi thế nào cũng được sao? Đúng, tôi làm giúp việc cho anh thật đấy, nhưng tôi cũng là con người, cũng cần được tôn trọng. Mùi nước hoa này thì làm sao? Là do sở thích cá nhân mỗi người. Anh là cái gì mà có quyền cấm người khác không được dùng hương nước hoa mà anh không thích.
Đôi mắt Quân hằn lên tia đỏ tức giận nhìn chằm chằm tôi, có lẽ anh cũng không nghĩ tôi dám cãi lại anh như vậy:
– Ngậm mồm lại.
– Tôi không ngậm, hôm nay bị đuổi việc thì tôi cũng phải nói. Cùng là con người với nhau, nếu anh không thích hương nước hoa trên người tôi thì anh có thể góp ý bảo tôi lần sau đừng dùng loại nước hoa này. Đằng này anh đùng đùng đuổi tôi ra khỏi nhà, anh không thấy mình vừa vô lý vừa quá đáng sao?
– Tôi cho cô 5 giây để cút ra khỏi đây, tránh xa tôi ra thứ nước hoa dơ bẩn.
Quân nhắc đi nhắc lại bốn chữ “nước hoa dơ bẩn”, chứng tỏ anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doan-duyen/2587048/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.