Dù đã lờ mờ đoán trong đầu nhưng khi nghe tận tai những lời này từ miệng cái Ngân nói ra vẫn không khỏi khiến tôi tràn ngập đau đớn và bi ai. Người đàn ông tôi yêu kết hôn với người bạn thân nhất của tôi, cuộc đời sao cứ trêu đùa tôi mãi vậy? Hai bàn tay tôi siết chặt vào nhau, những ngón tay bấm sâu xuống lòng bàn tay, tôi hi vọng đau đớn thể xác sẽ áp chế được chút ít đau đớn trong lòng nhưng hình như nó lại chẳng mảy may một chút tác dụng. Tôi ngước đôi mắt đầy đau khổ nhìn lên, giá mà người phụ nữ đang ngồi trước mặt tôi không phải là cái Ngân, giá chỉ là một người phụ nữ xa lạ nào đó, ít ra nỗi chua xót sẽ vơi đi một nửa. Cổ họng tôi nghẹn ứ, chỉ muốn gào khóc thật to, phải cố gắng lắm tôi mới có thể thốt ra được một câu hoàn chỉnh:
– Mày với Quân bắt đầu lâu chưa? Có phải từ sau khi tao và Quân chia tay không?
– Không, trước đó rồi.
Một câu trả lời lần nữa như ném thẳng tôi xuống vực sâu vạn trượng. Nếu như theo lời nó nói thì tôi bị chính hai người lừa dối mà chẳng hay biết gì sao? Tôi bỗng nhớ lại những lần cái Ngân nói về Quân với ánh mắt sáng như sao đêm, rồi lần tôi tâm sự với nó về chuyện bố Quân đến gặp tôi yêu cầu rời xa anh thì chính nó là người nghĩ cách giúp tôi mà chẳng khuyên tôi một câu gì…và rất nhiều lần khác nữa. Càng nghĩ tôi càng cảm thấy đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doan-duyen/2587024/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.