Ngày Thạch Thu Phong đi, ta cho cậu số tiền còn dư lại sau khi thắng cược từ Tiết Vô Y làm tiền đi đường, cậu không nhận.
“Coi như tiền bồi thường cho cái ghế gỗ lê hoa của chị bị tôi bóp gãy đi.” Cậu nói.
Lúc lên thuyền, Thạch Thu Phong chợt quay người, hỏi ta: “Nhạn Cửu, lúc chị khắc bia đã từng nổi lòng thương xót bao giờ chưa?”
“Chưa.”
“Chưa bao giờ?”
“… Chỉ có một lần.” Lúc khắc bia cho ông cụ.
Cậu bỗng cười như một con thỏ ranh mãnh trộm đào ba hang: “Nếu tôi bỏ mạng dưới kiếm Hoài Vô Nhai, có thể nhờ chị khắc bia đậy quan tài cho tôi không?”
Ta ngẩng đầu nhìn cậu, cậu đứng trên mạn thuyền, thân hình dong dỏng phập phềnh theo nước chảy, chẳng phân biệt buồn vui: “Cậu muốn đến Trường An nữa à?”
“Chị nói xem?” Cậu cười giảo hoạt, “Chị có nhận lời không nào?”
Cậu nhìn ta thẳng tắp.
“Được.” Ta đáp.
Cậu cười: “Bảo trọng, Nhạn Cửu.”
Cây đàn tam huyền trên lưng cậu như thanh kiếm chọc trời.
Tiết Vô Y không tới tiễn. Lúc ta tìm được hắn, hắn đang ngồi trên nóc nhà xoa đao uống rượu, lại không phải uống rượu mơ mà là rượu hoa điêu.
“Nhạn Cửu, phải mười năm rồi tôi chưa uống rượu mạnh ấy nhỉ.” Tiết Vô Y tay cầm chén rượu, ngửa đầu nhìn trời, mắt mơ màng trong cạn, “Trước kia tôi chỉ thích uống hoa điêu, uống một hớp là nó xộc lên đầu thông cả người, không có rượu mạnh sao sống được. Sau đó Thu Trì chết, lại cảm thấy rượu mạnh chẳng có mùi vị gì, dẫu uống rượu mạnh nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-chen-ruou/271673/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.