Chôn cất xong ba cái xác đã là giờ Dần.
Lúc khắc bia cho Phương đồ tể, ta lưỡng lự rất lâu, sau cùng vẫn chỉ khắc năm chữ “Mộ sát khách vô danh” như hai thi thể còn lại. Ta chôn họ ở ngoại thành Trường An, trở thành vốc đất bên bờ Vị Thủy, kể từ nay làm bạn với trăng thanh gió mát.
Lúc trở về thì gặp Phương nương tử vẫn đang tìm chồng khắp nơi bất chấp giờ giới nghiêm. Cô con cả nhà họ Phương nhỏ nhẹ khuyên mẹ về nhà, song vẫn không nói với chị ta sự thật rằng Phương đồ tể đã chết. Phu canh đi tuần phố phát hiện ra họ, lạnh giọng đuổi họ về nhà.
Lúc về đến nhà, trời đã gần sáng.
Ta tìm được Thạch Thu Phong trong một con ngõ vắng. Cậu tựa trong góc tường, nửa người đẫm máu, yếu ớt đến nở với ta một nụ cười cũng không nổi, đôi mắt lại sáng rực khác thường, như niết bàn sống lại.
Bên tay cậu đặt nửa chén rượu uống còn dư, lần đầu gặp cậu vào đêm trước, cậu cũng uống nửa chén rượu trước khi rút đao, như một nghi thức.
Thạch Thu Phong giơ tay ra hiệu bảo ta đưa chén rượu cho mình.
Ta không thể không nhắc nhở cậu: “Uống rượu sẽ làm thương thế của cậu nặng hơn đấy.”
Cậu cười yếu ớt: “Tôi biết.”
“Vì sao sau khi thu đao còn phải trở về uống nửa chén rượu?” Ta hỏi.
“Mừng sống sót sau kiếp nạn.” Cậu đáp.
Ta nhìn vào mắt cậu: “Vậy vì sao trước khi rút đao phải uống nửa chén rượu?”
“Lỡ có đi mà chẳng có về, trước khi chết cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-chen-ruou/271672/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.