Edit: Yunchan
Trần Tín nói xong câu này lại thấy hơi ngượng, đành cúi đầu dồn sức uống nước. Nhưng cặp mắt hắn lại hệt như hòn than đỏ đang bốc cháy, phóng ra ánh sáng đầy mong đợi. Tần Nguyên ngồi cạnh thấy rất rõ nhưng không nói gì, y cười mập mờ, nhướng mày vài cái, nhìn Văn Đan Khê.
Văn Đan Khê ngẩn ra, lập tức lắc đầu đáp ngay: “Không cần đâu, sau này chúng ta cẩn thận một chút là được rồi.”
Trần Tín nghe thấy câu này thoắt cái ánh mắt trở nên u ám. Hắn trút hết nước trong chén vào miệng, làm sặc tới mức ho khan. Nhất thời bầu không khí có phần lạnh lẽo.
Văn Đan Khê lại đánh giá hai người kỹ hơn, Tần Nguyên còn tàm tạm, nhưng toàn thân Trần Tín thì lại bê bết máu, Văn Đan Khê bèn đứng dậy đi tìm quần áo cũ của ca ca đưa cho Trần Tín: “Ngài đi thay quần áo đi.”
“Được.” Trần Tín nhận lấy rồi đi nhanh ra sân sau, múc nước để tắm rửa thay quần áo.
Ba người còn lại vẫn ngồi trên nhà chính, hai đứa trẻ Tuyết Trinh và Tuyết Tùng rúc sát vào hai người lớn trông hệt như con mèo nhỏ đang sợ hãi. Văn Đan Khê cười cười sờ đầu Tuyết Tùng, nhẹ giọng dỗ dành: “Tuyết Tùng ngoan, đừng sợ.”
Tuyết Tùng gật đầu lanh lợi, nhưng bàn tay nhỏ vẫn níu lấy áo cô cô không thả. Văn Đan Khê thấy xót trong lòng, đứa trẻ nhỏ thế này mà ba lần bốn lượt phải trải qua những chuyện đáng sợ, e là sẽ tạo thành ám ảnh tâm lý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-y-ve-thoi-loan/1902203/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.