Mộ Dung Tinh vén lên rèm bước vào, đôi mắt phương khẽ lướt qua không gian lều trướng, quả nhiên thấy Cảnh Ngự co quắp ở trêи giường, sắc mặt trắng mét, môi dưới bị răng cắt nát, hai mắt nhắm nghiền, thấp giọng rêи rỉ.
Mộ Dung Tinh hít sâu một hơi, cả người như cứng đờ.
Triệu chứng này hắn rõ hơn ai khác.
Phản phệ!
Nàng sao lại bị phản phệ?
Mộ Dung Tinh sải bước tiến tới, ôm lên Cảnh Ngự, bàn tay xoa nhẹ lên gương mặt của nàng, lướt qua đôi mày liễu đang nhíu lại của nàng, rồi lại dừng bên trêи bờ má hơi đỏ, làn da tựa như ôn nhu nhuyễn ngọc, lông mi khép lại chập chờn như cánh bướm, mỹ nhân như bước ra từ tranh vẽ, tập hợp đầy đủ tinh hoa của đất trời.
Mộ Dung Tinh hơi nhấp nhô yết hầu.
[Chủ nhân...]
"Ta tự biết ta đang làm gì."
Mộ Dung Tinh thu lại ánh mắt, từ hệ thống giao dịch cái gì đó, sau đó đưa mắt đến tiểu cô nương trong lòng kia, tay khẽ gỡ răng đang cắn môi của nàng, đưa thuốc cho Cảnh Ngự nuốt vào.
Quả nhiên sắc mặt của Cảnh Ngự tốt hơn hẳn, hai lông mày cũng từ từ giãn ra.
Mộ Dung Tinh lấy ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau máu trêи môi dưới của nàng. Bờ môi màu hồng nhu thuận, cố tình nhiễm lên máu tươi, hung hăng kiều diễm.
Mộ Dung Tinh cứ nhìn thế đến xuất thần.
Hắn... động lòng sao?
Hình như không hẳn.
Chỉ là thấy nàng đặc biệt, muốn giữ nàng bên cạnh.
[Tinh chủ...]
Mộ Dung Tinh giật mình, liền phát hiện ra trêи cổ nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-xin-dung-pha/1476867/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.