Lục Tử Hoành đưa Hứa Mạt đi tới tháp truyền hình ở trung tâm thành phố. Nghe nói tòa tháp truyền hình này cao gần ba trăm thước (gần 900m)! Đại khái rất cao, thế nên ban đêm ngoại trừ hai người sẽ không có người khác đi lên. Chân Hứa Mạt có chút nhuyễn, cô kỳ thật rất sợ độ cao! Bình thường ngay cả ban công trong nhà cô cũng không dám ra, vừa nhìn thấy trong lòng liền nổi lên cảm giác xúc động, hồi hộp, lo sợ....
"Đừng sợ, anh sẽ ôm em thật chặt nếu có ngã xuống."
Lục Tử Hoành vui đùa mang theo lời ngon tiếng ngọt, Hứa Mạt nghe cách anh nói trong lòng chấn động:
"Đừng quên anh mới đáp ứng em đó, không được chết trước mặt em, không được chết trước em, cho dù có ngã xuống anh cũng phải nhìn em chết trước."
Lục Tử Hoành cười tinh quái nhéo chóp mũi cô:
"Em nhìn xem phía dưới sẽ có niềm vui bất ngờ nha."
Hứa Mạt nắm chặt cánh tay anh, trụ vững trên đôi chân mình, cố lấy dũng khí phóng tầm mắt hướng ra phía trước, vẫn là sợ hãi..... Bóng đêm đen như mực, dưới chân, trong thành thị ngàn vạn đèn neon lộng lẫy, hóa thành một biển sao vô ngần lấp lánh ánh sáng đủ sắc màu, nhấp nháy chìm nổi trong màn đêm bao phủ toàn bộ thành phố. Trời sao cùng muôn vàn ánh sao nhân gian cùng hòa chung sống động, biểu hiện sức sống mãnh liệt trong đêm tối.
"Đẹp quá." Hứa Mạt sợ hãi than. Thành phố mà cô sống hai mươi mấy năm thế nhưng còn có một gương mặt thần bí xa lạ như vậy. Lục Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-va-trung-khuyen/143015/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.