Cô nói cái gì?" Liệt Diễm không hề tức giận, thế nhưng Liệt Hỏa lại vô cùng tức giận.
"Cô nói lại lần nữa xem?" Liệt Hảo hung hăng trừng mắt với Hạ Du Huyên, lại bị Liệt Diễm ôm vào trong ngực, không thể động đậy.
"Thế nào? Tại sao lại nặng tai như vậy? anh em các ngươi, thật không đặc biệt chút nào a." Lời nói của Hạ Du Huyên chứa đầy hàm ý châm chọc.
Liệt Hỏa không biết thoát khỏi vòng tay của Liệt Diễm bằng cách nào, chạy tới quăng cho Hạ Du Huyên một cái bạt tai.
Cái tát có lực đạo rất lớn, khóe miệng Hạ Du Huyên tràn ra máu tươi.
Liệt Hỏa tựa hồ vẫn chưa hết giận, nhịn không được hung hăng giẫm mất phát lên bụng Hạ Du Huyên.
Máu, từ đùi Hạ Du Huyên chảy ra, màu sắc thật gai mắt.
Cô hoảng hốt ôm bụng, biểu tình trên mặt cực kỳ thống khổ.
Có trời mới biết cô phải tiêu tốn bao nhiêu sức lực mới có thể chống đỡ thân thể. Ngữ khí lạnh băng, hoàn toàn như thể biến đổi thành người khác "Liệt Diễm, Liệt Hỏa, tôi tuyệt đối không để cho các người được sống thoải mái."
Liệt Hỏa cả ngày bị Liệt Diễm bắt ở trong nhà, đối với thế giới bên ngoài không hề biết gì. Còn tưởng rằng thân thể Hạ Du Huyên rất yếu, không chịu nổi mấy cú đạp của mình, mới đổ máu.
"Chậc chậc. . . Nhìn xem, người phụ nữ của Lãnh đương gia tại sao lại yếu đuối như vậy? Đạp có mấy cái đã thổ huyết rồi sao?" Liệt Hỏa bĩu môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-tro-ve-tong-giam-doc-cho-tron/3096655/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.