Khi thức dậy, trời đã sáng.
Ánh mặt trời nhu hòa kia xuyên thấu qua cửa sổ loang lổ chiếu vào, trên mặt đất chiếu xuống một mảnh vụn, điểm đốm loang lổ.
Vân Ngạo Thiên đặc biệt sử dụng đặc ân mẫu hậu ban tặng, đêm qua nam nhân kia giày vò nửa đêm, mà Phượng Cửu Ca đáng thương thì toàn thân vô lực xụi lơ ở trên giường, chỉ cảm thấy nửa người bất toại.
‘‘Hổn đản, vô lại!’’
Phượng Cửu Ca xụi lơ ở trên giường, nhịn không được phẫn nộ một ngụm, mắng to.
Chỉ lo cho mình, một chút cũng không lo lắng đến cảm thụ của nàng, biến nàng thành bộ dáng này, người còn không biết chạy đi đâu, quả thực chính là đại hổn đản!
Chờ chàng trở về, nàng nhất định phải hảo hảo thu thập chàng một trận mới được, muốn cho chàng biết, nàng cũng là có nhân quyền, nàng cũng phải có tôn nghiêm!
‘‘Hừ, chờ xem chàng đi, nam nhân thối!’’
"Nàng nói cái gì? Xem ra hôm qua đối với nàng quá ôn nhu, cho nên còn có khí lực la hét lung tung đúng không? ”
Thanh âm âm trầm phía sau vang lên, làm cho Phượng Cửu Ca cả người giật mình một cái. Nàng còn tưởng rằng nam nhân thối này đã đi ra ngoài, cho nên mới dám mắng thành tiếng!
Chậm rãi quay đầu lại, hai mắt dừng lại trên khuôn mặt mang theo nụ cười xấu xa kia.
Nam tử ở bên ngoài lạnh như băng sương giống như vĩnh viễn sẽ không có tâm tình ba động, tà mị, lại làm cho nàng cũng có chút chống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-the-gioi-ngam-qua-kieu-ngao/3262109/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.