‘ lộp bộp ’ Tim Tuyết Vi lập tức co chặt một chút: “Mộ, Mộ tướng quân, trong chốc lát anh đừng làm trò nói bậy trước mặt những người khác!!”
“Nói bậy?! Chẳng lẽ hai chúng ta không kết hôn sao?!” Hoàng Phủ Minh vẫn luôn trầm mặc mở miệng liền tràn đầy mùi thuốc súng.
“Này, Hoàng Phủ Minh, anh đủ rồi nha, tôi đã nói anh đừng tới, anh một hai phải theo tới làm gì?!!”
“tôi vì cái gì theo cô tới đây chẳng lẽ không rõ ràng lắm sao? Cô phát sốt còn tham gia cắm trại dã ngoại làm gì?!”
“thân thể tôi tôi rõ ràng, đã nói với anh không có việc gì!!!”
“Ngừng…… Ngừng một chút……” Thường xuyên qua lại mấy hiệp, Mộ Thần Hiên ngồi ở ghế sau thật sự không thể nhịn được nữa cắt đứt lời hai người kia: “Hai người các người trước đừng cãi, ở đây còn có một người sống, các người tốt xấu gì cũng bận tâm cảm thụ của tôi đi?”
Chiến tranh rốt cuộc kết thúc. Hai người kia cùng quay đầu lại ngắm Mộ Thần Hiên, liếc mắt một cái liền lâm vào trầm mặc lần thứ hai.
“Ai…… Nói thật, hai người các người đừng chê tôi nhiều chuyện. Chuyện đều đã đến một bước này, không sai biệt lắm, trước chậm rãi ở chung đi, nếu thật sự ở chung không được, suy nghĩ biện pháp khác giải quyết một chút.” Mộ Thần Hiên tận tình khuyên bảo an ủi kỳ thật chủ yếu là nói cho Tuyết Vi nghe.
Cho dù bây giờ bọn họ ly hôn, Tuyết Vi cũng là nhị hôn. Chi bằng ở chung, ở chung, có lẽ có thể thành đôi đi? Huống chi, Hoàng Phủ Minh đối với cô kỳ thật vẫn không tồi.
“cái gì, Tuyết Vi, thương thế của cô nghiêm trọng không?” Không để đề tài quá mức trầm trọng, Mộ Thần Hiên vội vàng thay đổi sang đề tài tiếp theo.
“Đã không có gì đáng ngại.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Minh…… chuyện Địch Uy đối với chúng ta mà nói có lẽ chỉ là gõ vang lên một hồi chuông cảnh báo, nhân vật lợi hại hơn so với ông ta phỏng chừng cũng đã phòng ngừa chu đáo, nếu cậu còn một ngày không cùng lão gia tử hòa hảo, chỉ sợ nguy hiểm liền sẽ nhiều thêm vài phần.”
Hoàng Phủ Minh đang lái xe, ánh sáng ở trong mắt dần dần tối sầm xuống.
Đối với nguy hiểm, anh cũng có đủ tự tin có thể nhẹ nhàng hóa giải, duy độc lo lắng…… an toàn của Tuyết Vi mà thôi!! Thơ_Thơ_diễn_đàn_lê_quý_đôn
Mắt nghiêm khắc chậm rãi chuyển về phía Tuyết Vi bên cạnh.
Lúc này Tuyết Vi cũng nhìn về phía anh.
Lúc tầm mắt hai người đan xen lẫn nhau, ánh sáng ở lẫn trong ánh mắt nhau thập phần phức tạp……
Hành trình đã trải qua ước chừng nửa giờ xe. Mọi người rốt cuộc đến chỗ dự tính, ở phía bắc hoàng thành dã ngoại mục trường. Nơi này có sông có núi, hoàn cảnh hợp lòng người, thật sự là nơi cắm trại dã ngoại rất tốt.
Các người đàn ông phụ trách đốn củi, đốt lửa; các người phụ nữ phụ trách làm đồ ăn nướng BBQ.
“Tuyết Vi, Tuyết Vi, làm sao cô và Hoàng Phủ Quân Trường cùng nhau đi đến?” Mạc Nhã Như vừa xiên thịt, vừa tò mò dò hỏi lên.
Dọc theo đường đi, tất cả mọi người đều ngồi ở trong xe thảo luận chuyện này.
Tưởng Hoàng Phủ Quân Trường ngày thường thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngay cả mời cũng không mời được, vì sao không có lý do gì theo chân bọn họ chỉ là một nhóm binh lính nhỏ đi cắm trại dã ngoại? Lại còn có đem Tuyết Vi cùng đi đến?
“Là Mộ tướng quân hẹn Hoàng Phủ Quân Trường, tôi vừa lúc giữa đường gặp được Hoàng Phủ Quân Trường liền đi chung lại đây.” Tuyết Vi nhẹ nhàng bâng quơ giải thích.
“Thực sự đơn giản như vậy sao?” Có thể xem ra, Mạc Nhã Như đối với kết quả này thập phần thất vọng.
“cô cảm thấy sao? Tôi đi trước lấy chút nguyên liệu nấu ăn.” Không khỏi ở lại bị ‘ nghiêm hình khảo vấn ’ Tuyết Vi dựa thế lựa chọn rời đi.
“Này, này, An Tĩnh, mới vừa rồi chị nghe được lời Tuyết Vi nói không? Em Nói mà, cô ta không có khả năng kết giao với Hoàng Phủ Quân Trường chứ?” Hai, ba nữ binh nghe lén Tuyết Vi cùng Mạc Nhã Như nói chuyện, thần thần bí bí tiến đến bên người An Tĩnh. Thơ_Thơ_diễn_đàn_lê_quý_đôn
“A, tôi liền Nói, Hoàng Phủ Quân Trường cũng không có khả năng không có ánh mắt như vậy, vậy mà tìm một người phụ nữ như vậy!” An Tĩnh nhếch môi cười, đôi mắt phượng theo bản năng nhìn về phía Hoàng Phủ Minh đứng ở cách đó không xa.
“Đúng đó, nếu xét bên ngoài đương nhiên là chị xinh đẹp hơn so với Tuyết Vi nhiều. Này này, An Tĩnh, cơ hội bây giờ …… Đã có thể ở trước mắt ……”
Nghe bên tai tiếng mấy nữ binh ‘ cổ vũ ’, mắt phượng An Tĩnh vừa chuyển, buông đồ vật trong tay, dáng người uống éo đi tới trước mặt Hoàng Phủ Minh.
“Hoàng Phủ Quân Trường, chào ngài.”
Theo giọng nói mị hoặc truyền đến, Hoàng Phủ Minh đang cúi đầu xem di động lạnh lùng nâng lên mi mắt đánh giá An Tĩnh một cái. “Chuyện gì?”
“Ha hả, Hoàng Phủ Quân Trường, tôi nghe nói trong khoảng thời gian này ngài xin nghỉ bệnh, không biết thân thể ngài bây giờ đỡ chút nào chưa?”
“Ừ.”
“A…… Kia, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” An Tĩnh miễn cưỡng cười cười nói mấy tiếng, hoàn toàn không nghĩ tới thái độ Hoàng Phủ Minh lại lạnh lùng như thế, làm cho cô thật sự không biết nên nói gì cho tốt.
Nhưng, nếu có cơ hội rất tốt trước mắt không đi quý trọng, một khi bỏ lỡ, cô thật không biết chờ tới khi nào mới có thể gặp được cơ hội gần gũi ở chung Hoàng Phủ Quân Trường như vậy.
Nghĩ vậy, An Tĩnh không cam lòng nắm nắm tay, cười mê hoặc nói: “Ha hả, Hoàng Phủ Quân Trường, tôi tên An Tĩnh, lần trước chúng ta hẳn là ở……”
“Xin lỗi không tiếp được một chút.” Từ rất xa Hoàng Phủ Minh nhìn thấy Tuyết Vi xách theo rổ đồ ăn đi qua trước mặt anh, cũng bất chấp cái gì lịch sự hay không lịch sự, cắt đứt lời An Tĩnh Nói, bước nhanh chạy tới Trước mặt Tuyết Vi.
“Là ai kêu cô xách đồ nặng như vậy?!” Bàn tay to, khẩn trương cướp đoạt rổ rau dưa trong tay cô. Thơ_Thơ_diễn_đàn_lê_quý_đôn
“À, mấy thứ này không phải thực nặng.”
“Được rồi, cô đừng làm việc, tìm một chỗ nghỉ ngơi đi thôi.” Hoàng Phủ Minh thấp giọng dặn dò, bưng rổ rau dưa kia rời đi.
Nhìn bóng dáng anh dần dần đi xa, Tuyết Vi vừa bất đắc dĩ lại mờ mịt nở nụ cười.
Anh vậy là xem như biến tướng quan tâm đứa trẻ trong bụng cô sao?
Thật đúng là khó có……
Dây hẳn là lần đầu tiên anh khẩn trương đứa nhỏ như vậy đi?
Không, có lẽ là lần thứ hai……
“cười ngây ngô cái gì?!”
Sau lưng, thình lình truyền đến một tiếng chất vấn, ước chừng dọa Tuyết Vi giật mình một cái. Cô vội vàng quay đầu lại nhìn lên…… “Mộ tướng quân? Anh cũng thật làm tôi sợ muốn chết……”
“Nha, cô đừng nói như vậy, vạn nhất tôi dọa đứa trẻ trong bụng cô xảy ra chuyện gì, Minh còn không tới tìm tôi liều mạng sao?”
“Thôi đi, Mộ tướng quân……” Bị trêu chọc như vậy, Tuyết Vi thật sự rất bất đắc dĩ.
Ngược lại là Mộ Thần Hiên, liếc mắt một cái liền nhìn ra do dự trong mắt Tuyết Vi. “Làm sao? Nhìn cô giống như có lòng bất mãn với Minh như vậy sao? Cảm thấy Minh không thích đứa nhỏ này hả? Hay là có gì khác?”
Nói không nên lời.
Tuyết Vi cũng nói không nên lời bởi vì, cho nên tới, cô chính là cảm thấy…… Hoàng Phủ Minh đích xác cũng không để ý đứa nhỏ này.
“Cùng tôi tới.” Thơ_Thơ_diễn_đàn_lê_quý_đôn
Còn không đợi cô phản ứng lại đây, Tuyết Vi đã bị Mộ Thần Hiên đưa tới một nơi yên tĩnh.
“Mộ tướng quân, anh đưa tôi tới nơi này, có chuyện muốn nói với tôi sao?”
“Ừm.” Mộ Thần Hiên gật đầu, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc xuống: “Tuyết Vi, bây giờ cô đã là người vợ của Minh, cũng chính là người của chúng tôi, như vậy tôi cũng không dối gạt cô cái gì.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]