Chương trước
Chương sau
Editor: Thơ Thơ

Bên trong một chiếc xe Hummer đậu ở bên đường, không khí lắng đọng khác thường.

Hoàng Phủ Minh mặt vô cảm nhìn chăm chú phía trước, có thể cảm giác được giờ phút này tâm tình anh nhất định thập phần không xong. Tuyết Vi cũng không nói một lời vẫn duy trì trầm mặc.

Thật lâu sau khi qua đi, Hoàng Phủ Minh nặng nề thở dài một hơi, đôi mắt đen chậm rãi nhìn về phía Tuyết Vi ở bên cạnh. “cô……” lúc này anh mới mở miệng.

Chỉ thấy, Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi trầm xuống, cơ hồ là từ kẽ răng gian nhảy ra một chữ: “Đáng!!”

Hoàng Phủ Minh tức khắc có loại cảm giác khí huyết thăng đầu. “Đáng?! Người phụ nữ thúi, tôi đây là vì ai mới bị đuổi ra khỏi nhà? Cô vậy mà nói ra loại lời nói này với tôi, hả?!” Bàn tay to, giống như là xách một con gà con hung hăng nắm sau cổ Tuyết Vi.

“anh bớt làm bộ với tôi, nếu không phải anh phát bệnh thần kinh, đang êm đẹp gạt tôi lãnh giấy hôn thú, anh có thể bị đuổi ra khỏi nhà sao?!”

Tuyết Vi không an phận tránh thoát từ trong tay anh, nghiến răng nghiến lợi cho một cái liếc mắt: “Đều bởi vì anh, bây giờ tôi đã bị xếp vào đã hàng ngũ phụ nữ đã kết hôn!”

Sát! Nhớ tới liền cảm thấy oan uổng.

Mang thai, mang thai, cô không có quyền lựa chọn; kết hôn, kết hôn, cũng giống như sét đánh giữa trời quang.

Dù sao từ sau khi cô gặp được người đàn ông xấu xa này liền không có kết cục tốt.

Lại nói tiếp, người đàn ông này cũng đã xấu xa tới cực hạn rồi, loại chuyện kết hôn này cũng có thể hắc ra tới, thật là ngưu bức tới cực điểm rồi!!

“Không bằng……” Tròng mắt Tuyết Vi vừa chuyển, vừa muốn mở miệng nói……

“Nếu hôn nhân đã kết, tôi sẽ không ly hôn.” Đã bị Hoàng Phủ Minh cắt đứt lời.

Cô liền buồn bực, người đàn ông này biết thuật đọc tâm không thành sao? Cô bất quá mới nói hai từ, anh liền biết cô muốn nói là cái gì.

“không phải anh thật tính toán ở cùng tôi cả đời chứ?” Thơ_Thơ_ddlequydon

“cô nghĩ sao?”

Hả……

Tuyết Vi ngốc, cũng có thể Nói, từ lúc lãnh giấy hôn thú cô vẫn chưa tỉnh táo lại. Cô nghĩ làm sao đều không nghĩ ra, vì sao Hoàng Phủ Minh sẽ cùng mình kết hôn?!

‘ rầm rầm……’ tiếng động cơ ô tô vang lên.

“Muốn đi đâu?”

“Về nhà.” Hoàng Phủ Minh hơi hơi mỉm cười, chậm rãi khởi động xe.

“Về nhà? Về cái nhà nào? Không phải chúng ta đã bị đuổi ra khỏi nhà sao?”

“A, chúng ta phải về, đương nhiên là nhà của chính chúng ta!”

Một lời thâm ý rơi xuống, Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi bổng dưng phủ lên một rặng mây đỏ, cô cảm thấy Hoàng Phủ Minh nói câu này rất là ái muội.

Trở về nhà của bọn họ sao?!

Bọn họ…… Làm sao sẽ có ‘ nhà ’?!

Nhà họ Hoàng Phủ.

“Ô…… Mẹ, Hoàng Phủ Quân Trường và Tuyết Vi…… Cùng Tuyết Vi lãnh chứng……” Trong phòng, đôi mắt Tuyết Phỉ Nhi khóc giống chuông đồng, không ngừng dùng khăn giấy chà lau nước mắt trên khuôn mặt.

“Cái gì? Bọn họ lãnh chứng???” Địch Mạn Lị bên kia điện thoại vừa nghe đến tin tức này, nội tâm ‘ lộp bộp ’ một tiếng, tức khắc có loại cảm giác sét đánh giữa trời quang. Thơ_Thơ_ddlequydon

Đây là cái gọi là không làm chuyện trái với lương tâm không sợ quỷ kêu cửa. Mẹ con họ ngày thường ức hiếp Tuyết Vi nhiều năm, họ sợ nhất chính là ngày Tuyết Vi đắc thế. Bây giờ Tuyết Vi và Hoàng Phủ Minh kết hôn, không thể nghi ngờ biểu thị người được chọn làm chủ mẫu đời kế tiếp Nhà họ Hoàng Phủ là ai!

“Phỉ Nhi, con trước bình tĩnh một chút, chậm rãi nói cho mẹ, rốt cuộc chuyện này là sao?!”

“con, con cũng không biết …… Tuyết Vi rõ ràng khoảng thời gian trước đã rời đi Nhà họ Hoàng Phủ, chính là hôm nay Hoàng Phủ Quân Trường lại đột nhiên mang Tuyết Vi về tới, hơn nữa đem giấy hôn thú cho Bác Hoàng Phủ xem.”

“Cái gì? Này, này cũng quá đột nhiên…… Quá đột nhiên……” trong khoảng thời gian ngắn Địch Mạn Lị căn bản không cách nào tiếp thu sự thật này. “Vậy, vậy thái độ Hoàng Phủ lão gia thì sao? Là ông ta kêu Hoàng Phủ Minh và Tuyết Vi kết hôn sao?”

“Không phải…… Không phải như thế. Sau khi Bác Hoàng Phủ biết cũng thực tức giận, còn nói Hoàng Phủ Quân Trường làm lựa chọn, hoặc là cùng Tuyết Vi ly hôn, hoặc là rời khỏi cái nhà này. Sau đó, Hoàng Phủ Quân Trường liền lựa chọn rời khỏi nhà.”

“Hả? Hóa ra là như thế này!!” Một khi đã như vậy, Địch Mạn Lị liền không có sợ hãi như vậy. “Phỉ Nhi, con trước đừng khóc, có lẽ, con còn có cơ hội.”

“con còn có cơ hội sao?!”

“Đó là tự nhiên. Phải biết rằng, yêu đương có lẽ là chuyện của hai người, chính là hôn nhân thì không phải là chuyện của hai người, mà là chuyện của hai nhà. Hiện nay, Hoàng Phủ Minh tiền trảm hậu tấu, khẳng định chọc Hoàng Phủ lão gia tới cực hạn, hơn nữa tính cách Hoàng Phủ lão gia cường thế, ông ta chỉ có thể càng ngày càng chán ghét Tuyết Vi, cũng tuyệt đối sẽ không làm ra bất luận nhượng bộ gì.”

Dù sao Địch Mạn Lị cũng là người từng trải, đối với hôn nhân, bà có giải thích độc đáo.

Nhưng, Tuyết Phỉ Nhi tựa hồ vẫn không quá hiểu rõ ý tứ này trong lời nói của mẹ: “Cho dù Hoàng Phủ lão gia phản đối cũng vô dụng, Hoàng Phủ Quân Trường vẫn có thể vì Tuyết Vi rời khỏi Nhà họ Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Quân Trường còn sợ cái gì?” Thơ_Thơ_ddlequydon

“A, Phỉ Nhi, tuổi con quả thực vẫn còn quá trẻ;. Không rõ sâu cạn trong phương diện này. Nói lớn, hiện nay, tuy rằng Hoàng Phủ Minh nắm ở trên tay quyền to ở Quân Khu Bạch Hổ, nhưng hổ phù Quân Khu Bạch Hổ như cũ do Hoàng Phủ lão gia nắm ở trên tay, nói cách khác hiện nay Nhà họ Hoàng Phủ cùng với Quân Khu Bạch Hổ vẫn là Hoàng Phủ lão gia làm chủ, nó thân là con trai cùng cha đấu có thể có cái kết cục tốt gì?”

“Chúng ta Nói tới những mặt khác, trước mắt Dạ Phi Nhã Lệ nhất định đối với Đứa trẻ trong bụng Tuyết Vi như hổ rình mồi, Hoàng Phủ Minh vừa rời khỏi, vạn nhất bị Hoàng Phủ lão gia tước quyền. Như vậy Dạ Phi Nhã Lệ càng thêm có thể tự nhiên đi đối phó Đứa trẻ trong bụng Tuyết Vi. Đến lúc đó, Hoàng Phủ Minh nhất định sẽ bởi vì không ngăn được áp lực trở về Nhà họ Hoàng Phủ!”

Đối với lời này của Địch Mạn Lị làm Tuyết Phỉ Nhi hoàn toàn không thể lý giải, cô duy nhất cảm thấy hứng thú chính là…… “Mẹ, nếu Hoàng Phủ Quân Trường thật bởi vì áp lực trở về Nhà họ Hoàng Phủ, đó có phải biểu thị con còn có thể hay không ……?!”

“Phỉ Nhi, trước mắt xem ra, con đừng đánh chủ ý lên Hoàng Phủ Minh, con đã không còn cơ hội!”

Mẹ nói những lời này làm Tuyết Phỉ Nhi tức khắc có loại cảm giác nản lòng thoái chí: “mẹ nói nhiều như vậy làm gì? Thôi, con vẫn nên rời khỏi Nhà họ Hoàng Phủ này đi.”

“Ai, Phỉ Nhi. Ý mẹ là, con từ trên người Hoàng Phủ Minh tìm không thấy cơ hội gì, chính là, con có thể từ trên người Hoàng Phủ lão gia tìm được cơ hội.”

“Từ trên người Bác Hoàng Phủ …… Tìm cơ hội sao?!”

“Đúng!” Nói đến đây, Địch Mạn Lị giảo hoạt nở nụ cười: “Hiện nay, Tuyết Vi có Hoàng Phủ Minh làm chỗ dựa, như vậy con cần thiết mượn sức Hoàng Phủ lão gia làm chỗ dựa. Như vậy, mới bảo đảm địa vị của con. Cho dù có một ngày Hoàng Phủ Minh mang theo Tuyết Vi trở về Nhà họ Hoàng Phủ, con cũng không đến mức thất bại, đã hiểu chưa, Phỉ Nhi……”

Tuyết Phỉ Nhi trầm mặc rũ xuống mi mắt, cẩn thận nghĩ mỗi câu mẹ nói.

Thật lâu sau đó, cô nhanh chóng gật gật đầu: “con hiểu được, mẹ, con hiểu được!! Đúng đúng, mẹ nói rất đúng, lúc nương Hoàng Phủ Quân Trường và Bác Hoàng Phủ phát sinh đấu tranh, con cần thiết mượn sức Bác Hoàng Phủ giúp con mới được.” 

“ừm, con hiểu rõ điểm này thì tốt rồi, đi làm chuyện con nên làm đi……”

“Vâng……”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.