Chương trước
Chương sau
Editor: Thơ Thơ

“Vậy ý tứ của cô là, tôi không cần đi làm, lưu lại bồi cô sao?”

“Ai yêu cầu anh bồi! Ý tứ của tôi là, không phải anh và tôi cùng nhau bị phạt nhốt trong nhà kho sao? Sao anh có thể đi làm? Tôi đây cũng phải đi làm.”

Vừa nghe lời này, Tà Nguyệt cách đó không xa cười cười khinh thường, chậm rãi nằm ngã xuống trên sô pha: “Chị dâu, ai nói với chị Anh hai tôi bị phạt nhốt trong nhà kho? Từ khi anh hai tôi lên làm Quân Trường về sau, lão già cũng chưa phạt qua anh ta.”

Hả?

Tuyết Vi mờ mịt nhìn Tà Nguyệt cách đó không xa, khi quay đầu lại, Hoàng Phủ Minh đã rời đi.

Gia hỏa này!!

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn không hiểu sao nổi một tầng rặng mây đỏ, cô chậm rãi về tới phòng khách chăm chú xem TV……

Phòng khách to như vậy, chỉ truyền đến từng trận thanh âm TV, hai người hoàn toàn ‘ linh ’ giao thoa. Thơ_Thơ_diendanlequydon

Tà Nguyệt nằm ở trên sô pha nhàm chán cuốn thân mình, trong lúc vô tình dư quang nhìn về phía Tuyết Vi đang xem TV, đôi mắt anh vừa chuyển: “Chị dâu.” Xoay người một cái ngồi ở bên cạnh cô: “Anh hai tôi biến thái như vậy, chị chịu được anh ta sao?”

Hả??

Em trai nói anh mình biến thái??

Tuyết Vi khinh thường đánh giá mắt Tà Nguyệt, phản ứng nhanh nhạy tách ra đề tài: “Vậy anh có thể nói trước cho tôi hay không, anh có mấy bạn gái? Truyền thông vẫn luôn không chụp được sinh hoạt cá nhân của anh, chúng tôi vẫn luôn cho rằng anh không có bạn gái đâu, không nghĩ tới……”

“Bảo bối.” Tà Nguyệt cười mị hoặc dùng ngón tay che miệng Tuyết Vi: “chị cũng biết, ngày hôm qua tôi uống nhiều quá, những cái đó…… Bất quá là lời lúc say thôi, không cần tin tưởng.”

Hãn, Tuyết Vi cô lại không ngốc, anh nhận sai một lần là người say, ‘ tiểu nặc ’ kia lại là thế này đâu?

Bất động thanh sắc lấy tay Tà Nguyệt ra: “Kia, Tà Nguyệt là nghệ danh của anh sao?”

“Đương nhiên, nếu không tôi làm sao sẽ là em trai của kẻ biến thái kia.”

“Vậy nguyên danh anh gọi là gì?”

“Hoàng Phủ Nguyệt!” Thơ_Thơ_diendanlequydon

Hoàng Phủ Nguyệt?

Ha, lại đào tới một tin tức nổ mạnh rồi, hóa ra tên thật Tà Nguyệt là Hoàng Phủ Nguyệt, thật muốn đem Mộ tướng quân cùng nhau tìm tới, như vậy bọn họ liền có thể cùng nhau hưởng thụ tiếp xúc gần bên Tà Nguyệt.

“Tà Nguyệt đại nhân, vậy anh……”

“Bảo bối, tôi không thích người ta đưa ra quá nhiều vấn đề với tôi!” Trong phút chốc, trong đôi mắt mị hoặc của Hoàng Phủ Nguyệt hiện lên một tia sáng nguy hiểm.

Tuyết Vi hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác ở cùng thần tượng, còn chưa phát giác. “Kia, Tà Nguyệt đại nhân, tôi cũng chỉ có một yêu cầu, anh có thể giúp tôi hay không??”

“Nói.”

“bây giờ anh có thể hát ca khúc chủ đề trong album mới của anh hay không?”

“hả?” Tà Nguyệt trầm tư một lát, đôi mắt vừa chuyển, tà tứ nói: “nếu cô hôn tôi một chút, thật ra tôi có thể suy xét, suy xét.”

“Này thôi.” Tuyết Vi thất vọng bĩu môi, chậm rãi móc ra di động từ túi áo.

“Này, không phải cô cáo trạng với anh hai tôi đi, cẩn thận, tôi giết cô!!”

Cắt, coi cô là đứa trẻ ba tuổi sao? Còn cáo trạng?? “anh yên tâm đi, tôi chỉ muốn dùng di động nghe anh ca mà thôi.” Thơ_Thơ_diendanlequydon

“Hừ, dùng di động nghe hả? Rõ ràng người thật tôi ở trước mắt cô, cô chỉ cần cầu xin tôi, nói không chừng, một khi tôi cao hứng, liền hát bản trực tiếp cho cô nghe thì sao……” Tà Nguyệt bày ra vẻ mặt cao ngạo, đùa nghịch móng tay mình, kiên nhẫn chờ đợi Tuyết Vi tới năn nỉ mình.

Ai biết, sau một lúc lâu đều không thấy Tuyết Vi có bất luận động tĩnh gì. Anh quay đầu, mới phát hiện……

Tuyết Vi đang mang tai nghe nghe ca.

“Hừ, thật là cô gái không thức thời! Không thú vị!” Dứt lời, sắc mặt anh âm trầm liền đi lên phòng ngủ lầu hai ……

*

Mặt trời dần dần rơi vào phía tây.

Trong tầng lầu hai biệt thự yên tĩnh, mơ hồ truyền đến tiếng cô gái than nhẹ.

“ưm…… a……”

“Chị dâu, thoải mái sao?”

“ưm, tốt, thật thoải mái. Anh, anh đâu?” Thơ_Thơ_diendanlequydon

“Tôi, tôi cũng thật thoải mái, chị dâu, phương diện này…… Thật ấm.”

Hoàng Phủ Minh mới vừa về đến nhà, vừa nghe đến đối thoại ái muội như vậy, sắc mặt đều tái rồi.

Này nếu là thật làm ra tiết mục em chồng và chị dâu yêu đương vụng trộm, Quân Trường này cũng lập tức không còn mặt mũi đi!

‘ đông ’ một chân, Hoàng Phủ Minh dùng sức đá văng cửa lớn biệt thự.

Một tầm mắt sắc bén nhanh chóng nhìn về phía ngọn nguồn giọng nói.

Chỉ thấy, hai người Tà Nguyệt và Tuyết Vi ngồi song song ở trên hai cái ghế mát xa, mặt đầy hưởng thụ.

Thái dương Hoàng Phủ Minh thoáng chốc liền chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh……

“Hoàng Phủ Quân Trường, anh đã trở lại? Làm sao thở gấp lợi hại như vậy?” Tuyết Vi phát hiện Hoàng Phủ Minh đứng ở cửa liền tò mò mở miệng.

Đôi mắt Tà Nguyệt vừa chuyển, hài hước nói: “Anh hai, anh sẽ không cho rằng em và chị dâu yêu đương vụng trộm chứ?”

Ở giữa hồng tâm!!

Hoàng Phủ Minh mặt không biến sắc, tim không đập mạnh lôi kéo cổ áo: “bất quá là lúc anh trở về có chút sốt ruột, chạy hai bước.” Thơ_Thơ_diendanlequydon

“hả??? Hóa ra…… Là như thế này!” Tà Nguyệt nơi nào sẽ tin lý do thoái thác của Hoàng Phủ Minh. “Anh hai, giữa trưa em và chị dâu cũng chưa ăn cơm, hẳn là anh mang theo bữa tối cho chúng tôi chứ?”

“Mang theo.” Hoàng Phủ Minh tức giận lên tiếng, cầm trong tay một cái túi plastic đặt ở trên bàn cơm.

Anh làm sao cảm thấy bây giờ chính mình giống như là bảo mẫu chứ?

“hôm nay hai người các người ở chung cũng không tệ lắm hả?” Trước bàn ăn, Hoàng Phủ Minh nho nhã gắp một miếng đồ ăn phóng tới trong mâm.

“anh yên tâm đi, Anh hai, hôm nay em và chị dâu ở chung vô cùng vui sướng, anh xem…… Chúng tôi đều sắp mệt ‘ suy yếu ’ đâu. Đúng không, chị dâu?” Nói xong, Tà Nguyệt cười xấu xa ôm bả vai Tuyết Vi, thị uy nhìn về phía Hoàng Phủ Minh.

“A.” Tuyết Vi lạnh lùng cười, tiếp tục ăn xong đồ rồi.

Cô không có hứng thú can thiệp bên trong ‘ bầu không khí ’ giữa huynh đệ hai người này.

“Hôm nay 8 giờ tối, cha sẽ xem tin tức, cho nên……” Hoàng Phủ Minh nói đến đây, từ từ đặt chiếc đũa trong tay xuống.

Tà Nguyệt ngầm hiểu gật đầu: “Đa tạ anh, Anh hai. Nhưng…… anh rất ít khi giúp em chạy trốn. Hôm nay làm sao vậy? Anh là sợ hãi sức quyến rũ của em quá lớn, đoạt chị dâu đi rồi sao? Cho nên, cứ thế đem em oanh đi?” Ngôn ngữ không nhanh không chậm rơi xuống. Thơ_Thơ_diendanlequydon

Hoàng Phủ Minh lạnh lùng đứng lên: “Nguyệt, đêm nay nếu em dám chạy trốn, anh liền đánh gãy chân của em!!!”

“này!! Này!!” Tự biết mình vui đùa chọc giận Hoàng Phủ Minh, Tà Nguyệt vội vàng nổi lên bồi thường: “Anh hai, em biết sai rồi……”

Đúng giờ, đến 8 giờ tối.

Tà Nguyệt thân khoác chiến giáp, lén lút nhảy cửa sổ mà chạy.

Ai ngờ, cũng chính là khoảng năm phút sau……

‘ cốc cốc cốc ’

Tiếng đập cửa biệt thự vang lên, Tuyết Vi đang xem TV lập tức liền hoảng sợ tới rồi: “là ai?!”

“Yên tâm, hoặc là nguyệt tiểu tử kia bị ‘ trục xuất ’ đã trở lại; hoặc là chạy trốn thất bại.” Nói xong, Hoàng Phủ Minh chậm rãi đi đến cổng lớn, mở cửa biệt thự ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.