Đúng vậy, bác sĩ... Anh thế mà quên mình là bác sĩ.
Quý Triết Ngạn cười tự giễu, kéo Diệp Trăn Trăn lên: "Trước tiên em đi thay quần áo đã."
Diệp Trăn Trăn mềm nhũn dựa vào người anh, hơi thở mỏng manh: "Bác sĩ Quý, em không còn tí sức nào, anh giúp em thay đi." Quý Triết Ngạn mấp máy môi, ôm cô vào phòng ngủ. Đỡ Diệp Trăn Trăn lên giường, anh lấy một bộ đồ ngủ từ trong tủ quần áo ra, đặt bên cạnh cô: "Nhanh thay đồ nào, anh giúp em lấy thuốc."
"Vâng." Quý Triết Ngạn nghiêm mặt rất có tính uy hiếp, Diệp Trăn Trăn ngoan ngoãn bắt đầu cởi quần áo. Quý Triết Ngạn sững sờ, vội vàng chạy ra ngoài.
Trong nhà chỉ chuẩn bị thuốc hạ sốt đơn giản, anh pha một ly nước đường glucose rồi quay vào phòng ngủ. Diệp Trăn Trăn đã thay xong quần áo, xiêu vẹo nằm trên giường, Quý Triết Ngạn đặt ly nước xuống, đỡ cô ngồi dậy: "Trước uống thuốc đã rồi ngủ."
"Ừm..." Diệp Trăn Trăn mơ màng lên tiếng, ngay cả mắt cũng không thèm mở.
"Há miệng."
Diệp Trăn Trăn theo lệch há miệng, sau đó một viên thuốc được bỏ trong miệng, hơi đắng.
"Uống nước."
Môi chạm vào cái gì lành lạnh, Diệp Trăn Trăn vô thức uống một ngụm, nuốt viên thuốc xuống.
Nhưng Quý Triết Ngạn vẫn chưa hài lòng: "Uống hết nước nào."
"Hức..." Diệp Trăn Trăn không muốn uống, Quý Triết Ngạn lại lặp lại câu vừa rồi bên tay cô, Diệp Trăn Trăn đành phải uống hết cả ly nước.
Quý Triết Ngạn đặt ly nước lên tủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-mat-tri-nho/2694452/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.