Ngày hôm đó, bầu trời u ám, mưa rơi lất phất, Đường Tương Mạt đi gặp ba mình.
Đường Tương Quang cũng không bị cấm gặp mặt, hai ba con cô đã nhiều năm rồikhông nói chuyện với nhau, nay cảnh còn người mất, đã không còn như xưanữa. Người đàn ông hơn năm mươi tuổi gầy hơn ngày trước rất nhiều, nhưng tinh thần xem ra cũng không tệ lắm.
Đường Tương Mạt nhìn ba được đưa vào phòng tiếp khách, trong lòng đủ loại cảm xúc, hô một tiếng "Ba...."
"Con tới đây làm gì?" Ánh mắt Đường Tương Quang rất nhẹ. Cuộc sống trongtrại giam một năm này làm mất đi sự tàn bạo, hung dữ, bất cần của ông,giống như mảnh thủy tinh bị mài mòn bớt đi những cạnh sắc nhọn, nhưngcũng không khúc xạ ra ánh sáng gì nữa.
Đường Tương Mạt nhìn bamình, nhìn người đàn ông từ nhỏ đến lớn chỉ cho cô nhìn thấy bóng lưng,mà bây giờ hai người lại đang mặt đối mặt, dường như cô có thể nhìn rõđược mọi nếp nhăn trên gương mặt ông. Trước đây cô rất sợ vẻ lạnh lùngnày, loại khí thế lạnh lẽo dồn ép cô khiến cô không thoải mái, nhưng bây giờ ngẫm lại mới nhận ra là do bản thân cô quá để ý.
Ba mươi mốt tuổi, sự nghiệp thành công, cô đã hoàn toàn thoát khỏi sự trói buộc của gia tộc, có được tự do, không phải nơm nớp lo sợ, hèn mọn cầu xin bamình ban cho một nụ cười ấm áp nữa.
Cho nên cô nói: "Con không hối hận."
Không hối hận vì đã làm chuyện bản thân cho rằng đúng đắn, cho dù có vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-khong-treu-noi/3194783/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.