Nghiêm Binh liếc nhìn Mộc Vân Phong, thấy vẻ hăng hái khẩn trương trong mắt cô, trong lòng thầm cười. Quả nhiên ông không nhìn lầm người, Mộc Vân Phong giống như người có tâm huyết vậy, nhất định chỗ này thích hợp với cô nhất.
Tuy rằng cô là con gái, nhưng Nghiêm Binh tin tưởng Mộc Vân Phong nhất định sẽ vượt qua mọi người bên trong.
Xe jeep dừng lại trước một ngôi nhà lầu, rất nhanh một người đàn ông vạm vỡ mặc quân phục từ trong đi ra. Anh ta đi đến bên cạnh xe thấy Nghiêm Binh và Mộc Vân Phong bước chân ra ngoài, cung kính chào theo nghi thức quân đội: "Thầy Nghiêm, mời đi theo tôi, thủ trưởng chờ đã lâu rồi ạ."
"Đi trước dẫn đường." Nghiêm Binh gật đầu với người đàn ông kia, thản nhiên nói.
Mộc Vân Phong đi theo sau Nnghiêm Binh và người đàn ông kia, đi vào bên trong tòa nhà văn phòng, vừa đi vừa quan sát cái được gọi là trụ sở huấn luyện chuyên biệt đứng đầu cả nước.
Nói nơi đây chuyên biệt là bởi vì ở đây huấn luyện lính đặc chủng chiếm 80% trong cả nước, rất nhiều lính đặc chủng từ căn cứ này ra, đều được huấn luyện bởi một đại nhân vật.
Nghĩ tới sẽ lập tức được thấy nhân vật trong lời đồn đãi kia, nhân vật thần thánh của bộ đội đặc chủng. Mộc Vân Phong mang sự hiếu kỳ và kích động theo hai người tiến vào trong một phòng khách to lớn.
Vừa vào phòng khách, đã nhìn thấy một người quân nhân hơn năm mười tuổi đang cẩn thận tỉ mỉ pha trà. Từ xa nhìn lại, động tác của ông ấy rất là chuẩn mực, nề nếp đâu ra đấy, mẫu mực khuôn phép.
Nhìn thấy cảnh đó trong lòng Mộc Vân Phong cười thầm. Thầm nghĩ: kia chính là nhân vật thần thánh của bộ đội đặc chủng, quả nhiên giống như lời đồn đãi, nghiêm túc thận trọng, pha trà cũng quy tắc như vậy, giống như là huấn luyện vậy.
"Lão chiến hữu, ông đã đến rồi." Người quân nhân đang pha trà, thấy phó sĩ quan của mình dẫn Nghiêm Binh vào, cuối cùng trên mặt cũng nở nụ cười. Đứng lên nhìn Nghiêm Binh, sau đó tiến lên một bước, hai người cùng ôm nhau.
Chỉ một hồi rồi lại tách ra, sau đó cùng đánh một quyền trên vai đối phương. Mộc Vân Phong ở bên cạnh nhìn động tác của hai người, ánh mắt xoay vòng.
Hóa ra Nghiêm Binh cũng đã từng là quân nhân, thảo nào lúc bình thường nhìn qua giống như đã từng trải qua huấn luyện đặc biệt, khó trách sư phụ của mình lại để cho ông ấy huấn luyện mình.
Nhìn dáng vẻ của hai người họ, họ lại còn là chiến hữu. Nhưng mà không biết vì sao chú Nghiêm Binh lại qua lại với sư phụ là người trong giới hắc đạo.
Lúc Mộc Vân Phong đang nhìn hai người âm thầm to nhỏ, một âm thanh vang dội vang lên bên tai cô: "Đây chính là người mà ông muốn tôi giúp ông huấn luyện sao? Sao lại là một cô nhóc chứ?" Lão chiến hữu của Nghiêm Binh, cũng là thủ trưởng của căn cứ Trần Cương liếc nhìn cơ thể có vẻ hơi nhỏ gầy của Mộc Vân Phong, trong mắt thoáng lên vẻ lo lắng.
Doanh trại của ông chỉ toàn là binh lính nam, đột nhiên có một cô gái vào đây, hình như không tốt lắm. Lại thêm cái cô nhóc này xem ra hoàn toàn chưa từng đánh nhau, ông thật sự lo lắng ngày đầu tiên huấn luyện sẽ lập tức bị cái đám binh lính nam của ông đánh đến không xuống giường được.
"Tiểu Phong, tới đây ra mắt thủ trưởng Trần nào." Nghiêm Binh gọi Mộc Vân Phong đang đứng cách sau mình mấy bước, sau đó giới thiệu với chiến hữu của mình: "Đúng vậy, Mộc Vân Phong chính là người tôi đã đề cập qua với ông."
"Ông đừng thấy ngoại hình con bé nhỏ nhắn, sức đột phá cũng không nhỏ đâu." Nghiêm Binh thấy vẻ lo lắng trong mắt Trần Cương, thì giải thích cho ông ấy. Ông biết toàn bộ căn cứ ngoại trừ bác sĩ và y tá, còn lại toàn là binh lính nam. Chính vì vậy, ông mới quyết định đưa Mộc Vân Phong đến đây huấn luyện.
Ông biết rõ đường đi sau này của Mộc Vân Phong sẽ đối mặt với cái gì, cho nên trước tiên ông cho cô cơ hội để cô học được cách trở nên vượt trội trong đám đàn ông, có như vậy thì khi cô chính thức tiếp nhận Ám Dạ mới có thể lãnh đạo tốt hơn và đám thuộc hạ mới phục tùng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]