Người đàn ông ngồi xuống vị trí điều khiển, tay đè lên cần điều khiển, nhanh chóng đè về phía trước. Theo động tác của anh ta, tốc độ của thuyền đột nhiên thay đổi. Dứt khoát truy đuổi theo chiếc thuyền nhỏ của Phượng Như Ảnh, lao nhanh về phía bờ.
Người đàn ông lái chiếc thuyền nhanh vun vút, trên mặt mang theo ý cười. Hồng Lam vừa nói, chỉ cần anh ta có thể đuổi theo thuyền nhỏ phía trước, sẽ ở trước mặt Hồng Bưu lão đại nói tốt cho anh ta, cho anh ta thăng chức.
Nghĩ vậy, anh ta lái thuyền càng nhanh. Thời gian vài phút, cách thuyền nhỏ của Phượng Như Ảnh cũng chỉ mấy trăm mét.
Lúc này, thuyền nhỏ của Phượng Như Ảnh bắt đầu đến gần bờ, thấy thuyền nhỏ sẽ cập bến. Mộc Vân Phong đột nhiên giương ống nhòm nhìn kỹ phía sau, thấy con thuyền kia gần trong gang tấc, trong lòng cả kinh nói: "Phượng Như Ảnh, phía sau có thuyền đuổi tới rồi."
"Vội cái gì?" chiếc thuyền phía sau, Phượng Như Ảnh không phải không thấy. Anh càng biết rõ đối phương có thể đuổi theo, hoàn toàn là bởi vì chính mình muốn tới gần, nên giảm tốc độ lại. Nếu không, anh làm sao để cho bọn họ đuổi theo.
Mà trước mắt, bản thân phải đến gần bờ lập tức, tạm thời không cần để ý tới thuyền phía sau, chỉ cần anh cập bờ thành công trước khi đối phương đuổi kịp, như vậy cho dù cuối cùng đối phương có thể đuổi theo cũng không xong.
Phượng Như Ảnh không hổ là người gặp qua sóng to gió lớn, đối mặt kẻ địch truy đuổi gần trong gang tấc còn có thể điềm tĩnh như thường. Không biết là do lời nói của Phượng Như Ảnh phát huy tác dụng, hay là Mộc Vân Phong bị lây vẻ điềm tĩnh của anh, nên cũng bình tĩnh không ít.
Thật ra thì bản thân Mộc Vân Phong cũng không phải là chưa thấy qua sự đời, sở dĩ hốt hoảng, là bởi vì cô phải đối mặt với nước, sợ hãi phải đối mặt với thuyền, sợ nước sợ say sóng là nhược điểm duy nhất của cô.
Người trên bờ thấy thuyền của Phượng Như Ảnh áp sát lại gần, vẻ khẩn trương trên mặt biểu hiện tình cảm không lời nào có thể miêu tả được. Bọn Hỏa vừa đề phòng người bên cạnh, vừa nhìn chằm chằm chiếc thuyền nhỏ.
Mà giờ khắc này, nhân viên cảnh vụ cũng tiếp cận sang đây không ít, bọn họ nhanh chóng tụ lại hướng chiếc thuyền của Phượng Như Ảnh đang cập bờ, bọn Hỏa cũng vây quanh ở giữa.
Hồng Bưu ở trên du thuyền của Hồng thị phía xa xa, tay không rời ống nhòm, thấy chiếc thuyền nhỏ sắp cập bờ, thì hạ mệnh lệnh: "Hồng Lam, tôi mặc kệ anh dùng phương pháp gì, bắt người lại cho tôi."
Anh ta đường đường là người đứng đầu của tập đoàn Hồng thị, là anh cả trong Hồng bang, nếu để cho đối phương trốn thoát ngay trên địa bàn của mình, không phải là mất hết cả mặt mũi sao? Cứ như vậy, về sau anh làm sao lăn lộn trong giới, sau này còn ai nghe lời anh nữa.
Nghĩ tới đây, trên mặt Hồng Bưu thấp thoáng vẻ khát máu, trong mắt lóe lên sát khí mạnh mẽ. Dám khiêu chiến với anh, cũng phải xem có bản lãnh hay không.
Nhận được mệnh lệnh của Hồng Bưu, Hồng Lam lập tức thi hành, anh ta bước vào khoang thuyền, nói với người đàn ông đối diện: "Lão đại có lệnh, mặc kệ bỏ ra giá cao bao nhiêu đều phải bắt được người trên chiếc thuyền nhỏ trước mặt."
"Yes Sir, anh nhìn kỹ đi, tôi nhất định sẽ làm cho anh và lão đại vừa ý." Người đàn ông vừa nói vừa thao tác cần điều khiển.
Thuyền nhỏ cách bờ chỉ khoảng mười mét, Phượng Như Ảnh giảm tốc độ thuyền nhỏ đến mức thấp nhất, thuyền đang chậm rãi áp sát vào bờ.
Thấy thuyền sắp cập bến, chiếc thuyền phía sau lại mạnh mẽ đâm vào, trực tiếp xô thuyền nhỏ vào bờ. Một màn này khiến cho Hỏa vốn muốn nhảy lên thuyền nhỏ phải dừng bước, thấy thuyền nhỏ bị va chạm, trong mắt lóe lên kinh ngạc, nôn nóng và lo lắng.
Trong lòng của cô lặng lẽ nghĩ: lão đại trăm ngàn lần không thể xảy ra chuyện.
Nhưng vào lúc này, thuyền nhỏ bị đụng tới đột nhiên ầm một tiếng, lửa lớn bốc lên ngút trời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]