Chương trước
Chương sau
Sau đó, Phượng Như Ảnh hít sâu một hơi, loại bỏ ý nghĩ đen tối trong lòng, từ từ tiêu trừ dục vọng trên người xuống. Nhìn thấy “tiểu đệ” của mình đã hoàn toàn rũ xuống, lúc này mới đưa tay vào trong thùng một lần nữa, chuẩn bị bắt đầu cởi áo lót của Mộc Vân Phong ra.

Sau đó, Phượng Như Ảnh quả thật là một xử nam không hơn không kém, chỉ là một cái áo lót thôi, chỉ cần nhẹ tay một cái là có thể cởi ra rồi, anh lại mất đến mười phút vẫn chưa cởi ra được.

Thật là mất hết thể diện mà. Cuối cùng không còn cách nào khác, Phượng Như Ảnh không thể làm gì khác hơn là kéo cả người Mộc Vân Phong từ trong nước lên, sau đó mới cởi vật trói buộc trên người Mộc Vân Phong ra.

Cởi bỏ hoàn toàn mấy thứ gò bó trên người Mộc Vân Phong, Phượng Như Ảnh mệt mỏi cả người đầy mồ hôi. Anh vừa lau mồ hôi trên trán mình, vừa cầm lấy một cái khăn tắm chuẩn bị bọc Mộc Vân Phong lại. Nhưng, khi anh từ từ kéo Mộc Vân Phong lên từ trong nước, thấy được bộ ngực trắng như ngọn núi tuyết của cô nàng, nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Mới vừa rồi lúc giúp cô cởi bỏ những gò bó, bởi vì cởi xong lập tức thả cô lại vào trong nước, cho nên hoàn toàn không chú ý. Bây giờ đột nhiên vừa nhìn đến, làm cho Phượng Như Ảnh muốn không bất thường cũng khó.

Nhưng anh là người đàn ông tinh lực dồi dào đấy, lúc này đối mặt với sự mê hoặc như thế này, làm sao mà thờ ơ cho được.

Chỉ thấy anh cứ nắm cánh tay của Mộc Vân Phong như vậy, cứ ngẩn ngơ nhìn cơ thể xinh đẹp của cô nàng. Đột nhiên lỗ mũi có một chút ấm áp, dòng chất lỏng đỏ tươi nhỏ giọt xuống dưới, vừa vặn rơi vào trong thùng nước tắm, trong nháy mắt tỏa ra giống như một đóa hồng mai nở rộ, thật xinh đẹp rực rỡ.

“Chết tiệt.” Phượng Như Ảnh rủa thầm một tiếng, đưa tay che cái mũi của mình lại, quên mất Mộc Vân Phong trong tay, đột nhiên buông tay mạnh như vậy, cô nàng lại rơi vào trong thùng tắm lần nữa, bọt nước bắn lên tung tóe, nước bắn lên đầy cả mặt Phượng Như Ảnh.

Những giọt nước ấm áp chảy trên mặt Phượng Như Ảnh, làm cho thần trí của anh hơi tỉnh táo một chút. Đưa tay lau máu mũi, không nghĩ rằng càng lau lại càng nhiều. Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là xoay người sang chỗ khác, trong lòng lẩm nhẩm phải tỉnh táo một chút. Không biết là do việc tự an ủi bản thân phát huy tác dụng, hay là tránh tầm mắt khỏi người Mộc Vân Phong làm cho anh không thấy bất thường nữa, vậy mà máu mũi lại từ từ ngừng chảy.

Lúc này, Phượng Như Ảnh đứng trước mặt Mộc Vân Phong lần nữa, cầm lấy khăn tắm, nhắm hai mắt lại, dựa vào cảm giác để bao bọc cô lên, để cô lên cái ghế bên cạnh.

Mặc dù vớt Mộc Vân Phong lên từ trong nước, nhưng lại xuất hiện một vấn đề khó khăn trước mặt của Phượng Như Ảnh, đó chính là cái quần ướt của Mộc Vân Phong, hơn nữa cô đang mặc quần jean, dính vào trên người vừa nặng lại vừa khó chịu.

Không còn cách nào khác, người tốt phải làm đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên. Phượng Như Ảnh đành phải nhắm mắt lại lần nữa, đưa tay giúp Mộc Vân Phong cởi nút quần jean ra.

Nhưng nút quần jean dính chặt lại rất khó cởi, thật lâu lắm anh mới cởi ra được, sau đó kéo xuống chân Mộc Vân Phong. Lúc làm những động tác này, Phượng Như Ảnh từ đầu đến cuối đều không dám mở mắt. Đến khi cả người đổ thêm một trận mồ hôi, cuối cùng mới lấy khăn tắm bao bọc tốt cho cô.

Làm xong những thứ này, Phượng Như Ảnh trực tiếp chạy đi tắm nước lạnh, giải quyết tên “tiểu đệ” đang nóng ran của mình. Thu dọn cho cô nàng xong, Phượng Như Ảnh mới ôm Mộc Vân Phong, chuẩn bị ôm cô vào gian phòng để nghỉ ngơi.

Nhưng, khi ánh mắt Phượng Như Ảnh lướt qua bộ quần áo người đàn ông mới vừa đem đến thì đôi tay chuẩn bị ôm Mộc Vân Phong lại dừng lại, rối rắm nghĩ có nên thay quần áo cho cô hay không.

Nhưng vừa nghĩ tới tình hình vừa rồi, không thể nghi ngờ gì chuyện đó càng là một khảo nghiệm tàn khốc hơn đối với anh. Suy nghĩ một chút, cuối cùng không có giúp Mộc Vân Phong mặc quần áo vào, trực tiếp ôm lấy cô nàng.

Ôm Mộc Vân Phong trên tay, nhìn cô nhắm chặt hai mắt và khuôn mặt tái nhợt, làm cho trong lòng Phượng Như Ảnh hơi hoảng hốt, vội vàng đưa tay thử hơi thở của cô, đến khi cảm thấy hô hấp của Mộc Vân Phong ổn định, Phượng Như Ảnh mới yên tâm.

Nhưng chỉ trong chốc lát, lông mày của anh lại nhíu lại. Đưa tay sờ trán của Mộc Vân Phong, nhiệt độ trên người đã nóng lên, thì ra là cô nhiễm lạnh nên sốt lên. Lúc này, lòng của Phượng Như Ảnh nhất thời dâng lên một chút thương tiếc. Anh nhìn vẻ mặt say ngủ của Mộc Vân Phong, nhẹ nhàng cúi đầu, chạm nhẹ một cái trên mặt cô, sau đó bước nhanh hơn.

Mở cửa ra thì nhìn thấy người đàn ông trung niên kia đang ngồi ngủ gà gật ở bên ngoài, lúc này nghe thấy tiếng động mới tỉnh lại. Khi ông ta nhìn thấy đôi tay Phượng Như Ảnh đang ôm cô gái vào trong ngực một cách cẩn thận như bảo vệ báu vật, trong mắt xẹt qua vẻ sáng tỏ. Nhưng khi ông ta nhìn thấy đôi cánh tay ngọc ngà và cặp đùi thon dài xinh đẹp của Mộc Vân Phong lộ ra ở bên ngoài thì máu nóng trên người dâng trào, cứ đứng tại chỗ như vậy, quên mất cả hít thở, quên mất mọi động tác.

“Còn không mau dẫn đường?” Phượng Như Ảnh nhìn thấy bộ dạng đó của ông ta, ánh mắt tóe ra sát khí trong nháy mắt, bỗng nhiên trên người bao phủ lên một tầng khí lạnh, lạnh lùng mở miệng.

Cảm thấy sát khí bên cạnh và áp lực mạnh mẽ kia, người đàn ông chợt tỉnh ngộ. Lập tức cúi đầu xuống, bước nhanh về phía trước đưa bọn họ đến trước gian phòng ngủ của em gái ông.

Người đàn ông trung niên chỉ mở cửa gian phòng ra rồi lập tức thức thời rời đi, vừa rồi ông cũng là bị vẻ đẹp của Mộc Vân Phong hấp dẫn, tuy nhiên ông cũng không muốn bị giết.

Thấy ông ta đã rời đi, Phượng Như Ảnh mới thu lại một thân đầy sát khí. Lại dám nghĩ muốn người của anh, chán sống rồi mà. Hạng người như thế cho dù là thủ hạ của anh, anh cũng sẽ không nhân nhượng.

Nhẹ nhàng đặt Mộc Vân Phong lên trên giường, giống như một báu vật, thời gian chỉ mới có một buổi tối ngắn ngủi lại khiến cho anh từ thù địch đến bắt đầu từ từ thương tiếc cô gái này. Phượng Như Ảnh không biết là nên nói sức hấp dẫn của Mộc Vân Phong quá lớn, hay là nên nói mình không đủ bình tĩnh.

Có điều là, hiện tại những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là anh có cảm giác đối với cô gái này, vậy là đủ rồi. Anh quyết định bất kể là phương pháp gì đều muốn giữ cô gái này ở lại bên cạnh mình, để cho cô trở thành người của anh.

Nghĩ đến đây, Phượng Như Ảnh nhìn thấy Mộc Vân Phong nhăn trán nhíu mày, bước ra ngoài nhìn thẳng người đàn ông hỏi: “Có thuốc trị cảm mạo không?”

“Có, có, có.” người đàn ông lập tức lên tiếng, vừa chạy chậm tới một hộp thuốc nhỏ ở trước mặt, mở ra, sau đó tìm thuốc trị cảm mạo đưa cho Phượng Như Ảnh. Ông lại vội vàng rót một chén nước ấm đưa cho Phượng Như Ảnh.

Ông ta hết sức ân cần niềm nở. Biết ông ta đang chuộc tội vì chuyện vừa rồi, Phượng Như Ảnh cứ thản nhiên nhìn ông ấy một cái, sau đó vừa cầm thuốc, vừa bưng nước vào phòng.

Anh ngồi ở đầu giường, lấy thuốc ra, đút vào miệng Mộc Vân Phong. Mới vừa đưa tay đến khóe miệng Mộc Vân Phong, lại ngừng lại, nhìn Mộc Vân Phong hôn mê, anh nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng: “Xem ra đối mặt với cô gái này, bản thân muốn làm quân tử cũng không thể.”

Phượng Như Ảnh đỡ nửa thân trên của Mộc Vân Phong dậy, tựa người cô vào thành giường, sau đó ngậm thuốc trong miệng, uống một hớp nước, môi kề môi đút cho Mộc Vân Phong.

Cho dù như vậy, cũng rất mất hơi sức, mới đút thuốc vào miệng Mộc Vân Phong. Mặc dù là mớm thuốc, nhưng bộ dạng ám muội đó muốn không làm cho người ta hiểu lầm cũng khó.

Hơn nữa đút cho người hôn mê uống thuốc, chính xác là chuyện không dễ dàng. Làm cho môi Phượng Như Ảnh dừng lại trên môi Mộc Vân Phong lần nữa, cảm giác kia giống như là hôn môi vậy.

Đút xong thuốc, đêm cũng đã qua. Chân trời bắt đầu lộ ra, ánh sáng mờ bắt đầu mọc lên phía chân trời, chiếu đỏ lên bầu trời bao la.

Phượng Như Ảnh bận rộn cả đêm sờ sờ môi của mình, lại nhìn Mộc Vân Phong bị anh hôn đến đôi môi đỏ hồng cả lên, miệng lộ ra nụ cười thỏa mãn, tựa vào đầu giường nắm bàn tay nhỏ bé của Mộc Vân Phong.

Mặt trời mọc, ánh mặt trời trải đầy khắp nơi, chiếu rọi những cơn sóng lăn tăn trên sông Cẩm Giang. Tại nơi này giữa những cơn sóng, có một chiếc thuyền chài đắm chìm trong ánh mặt trời tại bờ bắc sông Cẩm Giang, đang ngủ say sưa.

Nhưng, lúc này tại đại sảnh sân bay thành phố B, ba cô gái tuyệt sắc bước ra. Ba cô gái mặc ba bộ quần áo màu sắc khác nhau với ba phong cách cũng khác xa nhau.

Họ chính là ba thuộc hạ thân thiết của Mộc Vân Phong, cũng là chị em vào sinh ra tử cùng cô. Đúng vậy, họ chính là Ngữ mặc bộ quần áo màu vàng, Hỏa diện bộ quần áo màu đỏ và Mai mặc bộ quần áo màu xanh dương.

Cả ba cùng xuất hiện, giống như một quang cảnh xinh đẹp, nhất thời thu hút đa số ánh mắt của các hành khách tại đại sảnh sân bay, bọn họ nhìn không chớp mắt, thậm chí còn có tiếng huýt gió, còn có một vài tên đàn ông to gan tiến đến gần.

Tiếp đãi mỹ nữ à nha, thật sự là không giống chứ. Sức hấp dẫn của ba người thật là không nhỏ, bất kể là đàn ông, hay phụ nữ đều lóe mắt nhìn từng bước đi của các cô, nhìn chăm chú. Chẳng qua hiện lên trong mắt của đàn ông là vẻ đẹp kinh động, mà với những người phụ nữ còn lại thì đậm mùi ghen tỵ.

Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhìn thấy vẻ mặt ghen ghét của phụ nữ, không thèm nhìn đến mấy tên đàn ông chủ động bước tới, ba đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như nhau, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn những người đó một cái. Cứ xếp thành một hàng phong tình vạn chủng như vậy hướng đến cửa ra mà đi.

Trở ra đại sảnh, đứng tại cửa ra vào, vài xe taxi dừng trước mặt ba người. Ba người không nhìn anh tài xế đang cố xum xoe, bước về phía trước, bước đi khoan thai, lên xe của một nữ tài xế thanh nhã.

Vừa lên xe, Ngữ lập tức nói với nữ tài xế kia: “Lan, chở bọn mình đến khách sạn mà lão đại đang ở đi.”

Nữ tài xế không nói gì, chỉ hơi hơi gật đầu một cái, sau đó đạp ga, xe chạy về hướng khách sạn mà Mộc Vân Phong đang ở.

“Lan, nhân tiện cậu kể qua tình hình cho bọn mình biết một chút đi.” Hỏa nhìn cô gái đang lái xe thành thạo rồi nói. Cô là Lan, là người tổng phụ trách của Hồng Nhan Các ở thành phố B.

Lần này Mộc Vân Phong âm thầm đến thành phố B cô hoàn toàn không biết tình hình. Nếu như không phải là lúc sáng sớm Hỏa gọi điện thoại cho cô, thì cho đến bây giờ cô chẳng hay biết gì, hoàn toàn không biết hiện tại thành phố B đang xôn xao bàn tán vụ trộm ngọc lại là kiệt tác của lão đại mình.

Lan vừa lái xe, vừa chậm rãi kể lại diễn biến của chuyện này cho các cô ấy nghe.

“Cậu nói là bây giờ chưa có bắt được người hả?” Hỏa nghe Lan kể lại xong, có chút kích động. Không bắt được người có phải là chứng tỏ lão đại của mình không có việc gì không?

“Đúng vậy, tối hôm qua tổng giám đốc của Hồng thị là Hồng Bưu đích thân đi bắt người, nhưng sáng hôm nay tin tức truyền ra là, không bắt được người.” Lan trả lời một cách quả quyết. Sáng sớm hôm nay nhận được điện thoại của Hỏa, cô lập tức phái người điều tra chuyện này liên tục, tin tức này cũng mới vừa truyền về.

“Cám ơn trời đất, lão đại không có chuyện gì là tốt rồi.” Hỏa chắp tay trước ngực cầu nguyện. Phải biết rằng họ đã lo lắng suốt cả buổi tối, kể từ lúc thấy được tin tức, Ngữ lại không liên lạc được với Mộc Vân Phong, làm cho các cô lo lắng suốt cả tối. Thế nên, sáng sớm tinh mơ lập tức bắt chuyến bay sớm nhất tới thành phố B.

Bây giờ nghe được Mộc Vân Phong tạm thời không có chuyện gì, khiến cho trong lòng các cô thoáng nhẹ nhõm.

Nhưng đã qua một buổi tối, cuối cùng Mộc Vân Phong đang ở đâu? Đây là ý nghĩ lúc này của cả bốn cô gái ở trong xe.

Xe chạy vội đi, lao qua phong cảnh bên ngoài vùn vụt, giao lộ phía trước xuất hiện một nhóm người, tốc độ xe giảm lại, mấy người trên xe vừa nhìn thấy được người chặn xe của bọn họ lại, vẻ mặt lập tức thật khó coi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.