Răng rắc --- Răng rắc --- Răng rắc --- Khi Quý Dữu dùng cái mồm to ăn thịt thì tuy Thẩm Trường Thanh ngồi đối diện ăn cũng thấy rất ngon nhưng không hiểu tại sao mà toàn thân cậu ta vẫn tản mát ra một thứ cảm giác ưu thương nhàn nhạt, thường thường ngẩng đầu nhìn Quý Dữu, dùng một bộ dạng muốn nói ‘tớ có lời nhưng tớ không nói nên lời’ lại thôi. Nhưng --- Cho đến khi Quý Dữu ăn xong, cô bê khay đồ ăn lên đang tính cầm đi cất thì Thẩm Trường Thanh vẫn không nói ra lời. Lúc Quý Dữu đứng lên thì chợt Thẩm Trường Thanh cũng đứng lên, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm thẳng tắp vào Quý Dữu, thân hình cao lớn của cậu ta vào giờ phút này lại có vẻ mong manh và cô đơn, vô hình trung lộ ra cảm giác hiu quạnh. Quý Dữu: “……” Vì một chút thịt mà làm đến mức này sao? Đây là kỹ thuật diễn cấp bậc ảnh đế Oscar hả? Nhưng mà? Muốn cho mình không đành lòng rồi đồng ý lời thỉnh cầu của cậu ta? Hừ hừ ~ Mới không đáp ứng đâu. Đàn chị Thi Nhã yêu thương mình là do nhân phẩm của đàn chị Thi Nhã tốt, thẩm mỹ càng tốt, đây chính là tư bản của mình nhưng bản thân cũng không thể cậy được ưu ái mà kiêu rồi đi tiêu phí quá mức sự ưu ái của đàn chị đối với mình được. Có cho thịt hay không hoàn toàn là xem đàn chị Thi Nhã có vui hay không, Quý Dữu cũng sẽ không đem việc này trở thành một loại tài nguyên của mình đi đổi tài nguyên khác. Điểm mấu chốt. Vẫn là nên giữ lại. Vì thế Quý Dữu nhìn Thẩm Trường Thanh rồi cự tuyệt một cách vô tình: “Bạn học Thẩm Trường Thanh, xin cậu thông cảm cho bởi vì tớ sẽ không đáp ứng lời thỉnh cầu của cậu.” Thẩm Trường Thanh im lặng một chút rồi gật đầu: “Được.” Sau khi nói chuyện rõ ràng, Quý Dữu cũng không đành lòng lại xem vẻ mặt ưu thương rất đáng thương của Thẩm Trường Thanh, cô nhanh chóng cầm khay đồ ăn trả lại rồi vội vội vàng vàng chạy tới phòng y tế. Trùng hợp là bác sĩ trực ban phong y tế vẫn là bác sĩ La. Nhìn thấy Quý Dữu tiến vào, bác sĩ La trêu ghẹo: “Ồ, hôm nay bị thương không nhẹ nha.” Quý Dữu cười hì hì: “Bác sĩ La, làm phiền cô trị giúp em với ạ.”
Bác sĩ La giơ tay chỉ vào khoang chữa trị rồi nói: “Được thôi, nằm ở chỗ đó đi.” Khoang chữa trị này giống như ngày hôm qua, Quý Dữu đang muốn vào nằm thì giật mình một cái rồi bỗng nhiên dừng chân, cô quay đầu dùng đôi mắt đen láy của mình nhìn chằm chằm vào bác sĩ La: “Bác sĩ La, có thể chữa khỏi mặt cho em trước được không?” Bác sĩ La cong môi: “Ô ~ Phản ứng cũng rất nhanh nhạy đấy.” Quý Dữu vò đầu: “Hì hì, mặt này lại không trị cho tốt thì em sợ các bạn học muốn kiện em ác ý phá hư thể xác và tinh thần khỏe mạnh của mọi người mất.” Bác sĩ La liếc mắt nhìn cái mặt đầu heo một cách nghiêm túc một cái, rất tán đồng: “Đúng là có gây trở ngại bộ mặt, ảnh hưởng tới thể xác và tinh thần khỏe mạnh của người nhìn thật. Đúng rồi, ban đầu em trông như thế nào nhỉ?” Quý Dữu: “……” Quả nhiên là bác sĩ La không hổ là bác sĩ cầm dao phẫu thuật, một nhát đâm này đâm đúng là thuần thục. Đại khái là tiêu phí nửa giờ thì mặt và cánh tay chân cẳng của Quý Dữu đã được chữa trị xong toàn bộ, bác sĩ La còn rất tri kỷ, bôi một lớp nước thuốc có tác dụng chữa trị và cải thiện cơ bắp, cốt cách, kinh mạch…… Đợi đến khi toàn thân đều được chữa trị xong, Quý Dữu dùng sức nhảy nhót vài vòng, phát hiện cả người thoải mái dễ chịu, cho dù chạy một vòng quanh ký túc xá thì hoàn toàn không có vấn đề. Bác sĩ La nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoàn hảo không tổn hao gì của Quý Dữu rồi thở dài sâu kín: “Vẫn là mặt đầu heo trước đó nhìn thuận mắt, có cá tính.” Quý Dữu: “……” Cạn lời được vài giây thì Quý Dữu nói: “Cá tính như vậy thì phiền toái cho em ném vào vũ trụ đi, có bao nhiêu thì ném bấy nhiêu.” “Quấy rầy bác sĩ tan tầm là sẽ bị khiển trách.” Bác sĩ La chỉ chỉ ra ngoài cửa: “Chạy nhanh đi, để cô còn tan tầm đúng giờ.” Quý Dữu khom người nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng: “Em cảm ơn cô La, cô vất vả rồi.” Câu trả lời dành cho Quý Dữu là một tiếng đóng cửa vang dội. Quý Dữu: “……” Cô sờ sờ cái mũi rồi tìm xe bay tự động bay nhanh trở lại ký túc xá. Lúc sau, Quý Dữu lên Tinh Võng tìm được video bài giảng hôm nay của giảng viên Diệp Hoằng, sau đó tiêu mất một điểm tích lũy để download; cả tiết học từ giảng giải đến làm bài tập ngay lại lớp, thêm giải đáp câu hỏi và giải thích những nghi vấn…… Những điều này trong video rất toàn diện. Có điểm không tốt duy nhất là làm bài tập tại lớp cần tài liệu, cần tự phải trả tiền. Về điểm này, Quý Dữu đã nghĩ tới phương pháp, cô đệ trình lên hệ tài liệu xin được mua tài liệu, đơn xin đã được nhận. Về sau mỗi ngày chương trình học cần tài liệu thì sẽ có người máy trợ ký đưa tới ký túc xá của Quý Dữu. Quý Dữu xem xong video liền bắt đầu dựa vào video giảng giải tự mình làm bài tập. Tài liệu lần này có Thiết Lê mộc, còn có một loại khoáng thạch, hàm răng của vài loại tinh thú……
Đối với Thiết Lê mộc thì Quý Dữu cực kỳ quen thuộc, trước đó cô và nhóm Ryan, bà Jenny đã từng đi thu thập mỗi ngày, còn gặp phải sự tấn công kinh hồn của Ban Lan điệp, lại nói tiếp, đã qua mấy ngày nhưng Ryan vẫn không hồi âm như cũ. Là không nhận được? Hay là không nhìn thấy? Hoặc là --- Thấy được nhưng không có phương tiện trả lời? Nhưng cô tin tưởng tuyệt đối là Ryan sẽ không cố ý không trả lời, cho nên --- Quý Dữu càng lo lắng Ryan có xảy ra chuyện gì, gặp phải nguy cơ…… Hy vọng không phải. Áp xuống sự lo lắng, sau khi Quý Dữu làm xong bài tập thì có sửa sang lại bài tập được đóng gói đó cho kỹ rồi gửi tới phòng thí nghiệm của giảng viên Diệp Hoằng. Ở buổi làm bài tập tại lớp mỗi ngày, giảng viên Diệp Hoằng sẽ kiểm tra tùy lúc, nhưng nhiều sinh viên như vậy thì ông không có khả năng kiểm tra xong toàn bộ ở trên lớp cho nên sau khi làm xong bài tập thì ông sẽ yêu cầu tất cả sinh viên gửi bài tập tới phòng thí nghiệm của ông, ông sẽ kiểm tra từng người một, cũng cho ý kiến phúc đáp. Chấm điểm thực nghiệm của lớp cũng quan hệ tới điểm cuối học kỳ của các sinh viên cho nên không ai dám có lệ. Tuy rằng Quý Dữu làm trò trước mặt mọi người chủ động từ bỏ quyền lợi nghe giảng bài trên lớp, đây là tâm nguyện của Tiểu Dữu nha! Nhưng Quý Dữu cũng không dám chậm trễ nó một chút nào, cho nên dù có mệt mỏi đến đâu thì cô đều phải học cho xong chương trình học, làm xong bài tập rồi mới đi làm cái khác. Bên này --- Diệp Hoằng là một vị giảng viên dạy học rất nghiêm cẩn, thái độ thực đoan chính; đối với chính mình, đối với sinh viên, đối với học thuật đều rất nghiêm cẩn và chu đáo, cũng không qua loa cho xong, bởi vậy mặc dù có rất nhiều sinh viên nhưng tất cả bài tập cùng ngày của sinh viên ông nhất định muốn đích thân kiểm tra từng cái một. Đương nhiên --- Kiểm tra sẽ có máy móc phụ trợ nên hiệu suất rất cao. Vào đêm, vệ tinh nhân tạo trên tinh cầu Lãm Nguyệt xuyên thấu qua cửa sổ hợp kim trong suốt, tản ra ánh sáng dịu dàng chiếu lên trên người giảng viên Diệp Hoằng, ông đang cẩn thận kiểm tra thì bỗng nhiên gác cổng ở phòng phí nghiệm nhắc nhở có bài tập mới. Diệp Hoặng nhăn mi lại: “Sinh viên nào dám nộp bài tập muộn như vậy?” Ông liếc mắt nhìn thời gian, đã đúng 9 giờ tối. Ước chừng là trễ đến 3 tiếng đồng hồ. Diệp Hoằng vốn định từ chối nhận nhưng nghĩ nghĩ vẫn nói: “Đưa vào đi.” Người máy cỡ nhỏ đem bài tập được đóng gói thật sự cẩn thận đặt lên bàn trong phòng thí nghiệm của giảng viên Diệp Hoằng. Giảng viên Diệp Hoằng không mở ra ngay lập tức mà là tiếp tục dựa theo tiến độ ban đầu kiểm tra bài tập của sinh viên khác, khi tất cả bài tập của sinh viên đều kiểm tra xong, cũng đã cho điểm xong từng người thì đôi mắt của giảng viên Diệp Hoằng mới chuyển sang hướng một phần cuối cùng, cũng vươn tay ra hướng về bài tập được đặt lên bàn một cách im ắng này. Vừa nhìn thấy tên sinh viên thì sắc mặt của giảng viên Diệp Hoằng hơi đổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]