Răng rắc ---
Răng rắc ---
Răng rắc ---
Khi Quý Dữu dùng cái mồm to ăn thịt thì tuy Thẩm Trường Thanh ngồi đối diện ăn cũng thấy rất ngon nhưng không hiểu tại sao mà toàn thân cậu ta vẫn tản mát ra một thứ cảm giác ưu thương nhàn nhạt, thường thường ngẩng đầu nhìn Quý Dữu, dùng một bộ dạng muốn nói ‘tớ có lời nhưng tớ không nói nên lời’ lại thôi.
Nhưng ---
Cho đến khi Quý Dữu ăn xong, cô bê khay đồ ăn lên đang tính cầm đi cất thì Thẩm Trường Thanh vẫn không nói ra lời.
Lúc Quý Dữu đứng lên thì chợt Thẩm Trường Thanh cũng đứng lên, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm thẳng tắp vào Quý Dữu, thân hình cao lớn của cậu ta vào giờ phút này lại có vẻ mong manh và cô đơn, vô hình trung lộ ra cảm giác hiu quạnh.
Quý Dữu: “……”
Vì một chút thịt mà làm đến mức này sao?
Đây là kỹ thuật diễn cấp bậc ảnh đế Oscar hả?
Nhưng mà?
Muốn cho mình không đành lòng rồi đồng ý lời thỉnh cầu của cậu ta?
Hừ hừ ~
Mới không đáp ứng đâu.
Đàn chị Thi Nhã yêu thương mình là do nhân phẩm của đàn chị Thi Nhã tốt, thẩm mỹ càng tốt, đây chính là tư bản của mình nhưng bản thân cũng không thể cậy được ưu ái mà kiêu rồi đi tiêu phí quá mức sự ưu ái của đàn chị đối với mình được. Có cho thịt hay không hoàn toàn là xem đàn chị Thi Nhã có vui hay không, Quý Dữu cũng sẽ không đem việc này trở thành một loại tài nguyên của mình đi đổi tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-dong-nat-o-tinh-te/351733/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.