Sân huấn luyện.
Quý Dữu vừa rời xa giảng viên Lục Kiếm Linh xong lập tức đen mặt lại, lúc này sáu sợi tơ trong thế giới tinh thần đều ngoan ngoãn nằm bò ra, dường như đang chờ đợi lãnh đạo đi thị sát vậy, mỗi người thể hiện tư thế cực kỳ đoan trang --- Nhưng Quý Dữu không dao động, cô dùng ánh mắt vững vàng và nghiến răng nghiến lợi nói: “Vừa rồi có đứa nào không làm việc? Tự mình chủ động đứng ra ngay.” Cô muốn cả sáu sợi cùng nhau tấn công, dùng một lần là thành công, thế nhưng chỉ thành công năm phát, nhất định là có ai lười biếng.
Lời vừa mới nói ra thì có năm sợi ngẩng đầu lên, cả một đám chỉ hướng sợi thứ tư.
Sợi thứ tư chậm nửa nhịp nhưng nó không thiếu sự khôn khéo nên không chỉ chết không chịu thừa nhận mà vẫn dám chỉ hươu bảo ngựa, đem nồi đá sang cho lão Ngũ.
Lão Ngũ bị oan bèn liều mạng lắc lắc cái đầu tỏ vẻ trong sạch.
Thấy tình cảnh này, sao Quý Dữu có thể mắc mưu được? Cô bực bội nói: “Lão Tứ! Quả nhiên là cậy gậy thọc cứt nhà mày!” Sợi thứ tư này tuy nhỏ gầy hơn các sợi khác nhưng khá ranh mãnh quỷ quái , căn bản không phải là đứa thành thật.
Đệ tứ thấy bị chọc thủng lập tức gục đầu xuống.
Quý Dữu mắng: “Đừng tưởng rằng vu oan sang cho lão Ngũ là tao sẽ không tra ra mày! Thằng nhóc này không thành thật cũng không phải lần một lần hai, lần trước chính là mày ra công không ra lực, cố ý kéo dài công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-dong-nat-o-tinh-te/351731/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.