Sáng sớm, đúng 9 giờ sáng đồng hồ của Quý Tiệp bắt đầu reo inh ỏi.
Theo cảm giác, cô mở mắt ra, nằm trên giường mà không nhúc nhích và bắt đầusuy nghĩ: hôm nay là thứ bảy, là ngày nghỉ phép của cô, vậy tại sao cáiđồng hồ kia lại báo thức sớm như vậy chứ?
Cô cau mày nghĩ: Ưm..nghĩ không ra, cho nên cứ tiếp tục ngủ thôi! Quý Tiệp nhắm mắt lại lậtngười qua, chỉ sau chốc lát đã truyền đến tiếng hít thở trầm ổn của cô.
Hơn 10 giờ sáng, điện thoại nhà họ Dương vang lên. Rạng sáng lúc 3 giờDương Sĩ Bảo tức giận rời giường. Đáng ghét! Giờ này còn người nào gọiđiện tới chứ?
Suốt đêm đã phải ngủ trên ghế sofa làm anh cực kỳ tức giận, anh nhảy từ trên ghế salon xuống, cầm điện thoại hét lớn “Này!..”
Đầu dây bên kia truyền đến…
“Sĩ Bảo hả? Ta là mẹ Quý nè! A Tiệp nhà chúng ta có phải ở bên con haykhông? Bác gọi điện đến chỗ ở của nó nhưng không có nó ở đó, bác nghĩngay nhất định con bé lại đến nhà con rồi. Ai~~ A Tiệp nhà ta sao luônnhư vậy chứ? Con ranh này lúc nào cũng bám dính lấy con. Có phải nó lạigây phiền toái gì cho con nữa không?”
Líu ríu…Líu ríu…
MẹQuý lại nói đến chuyện ngày xưa, những lời đó Dương Sĩ Bảo đã nghe nhiều lần rồi, chỉ cần mỗi lần mẹ Quý không tìm được Quý Tiệp thì sẽ nhắc lại chuyện cũ năm đó, nhưng anh rất nghi ngờ, tại sao anh lại phải chịuđựng những chuyện này? Anh chỉ nghĩ rằng anh rất xui xẻo khi làm bạn với Quý Tiệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-da-man-cua-tong-giam-doc/79796/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.