“Đúng vậy!” Hôm nay cô nhất định phải hỏi cho ra nhẽ.
“Được rồi!” Nếu như cô cứ kiên trì hỏi thì anh đành phải trả lời thôi. Dương Sĩ Bảo đưa tay phải ra.
“Có ý gì vậy?”
“Cái này nói ra rất xấu hổ?” Cô cần anh nói thẳng ra, như vậy cô mới có thể hiêu sao? A ~ Dương Sĩ Bảo kêu rên thống khổ.
Sau này anh còn có thể ngẩng đầu lên làm người trước mặt cô sao? Kêu anh nói thẳng ra như vậy…
“Cái gì? Ý của anh là, là….” Quý Tiệp nhìn Dương Sĩ bảo vươn năm đầu ngón tay ra, giận đến mức nói không nên lời.
A Bảo thà rằng tự làm cũng không thèm tìm đến cô.
“Anh cho em là người chết à?” Quý Tiệp giận đến buông chén đũa. “Em ngủ cách vách trong phòng của anh!” Anh có nhu cầu nhưng lại không thể tới gõcửa. Từ phòng của anh đến chỗ cô cũng không phải quá xa, anh làm gì màlười thế! Hoặc là “Ưm…Chẳng lẽ anh chán ghét em rồi à?”
Thật là tức chết mà “Em nói đi đâu vậy? Làm sao anh ghét bỏ em chứ?”
“Vậy tại sao không đến tìm em?”
“Quý Tiệp, em có biết bây giờ em đang nói gì không?” Cô đang nói lúc anh cónhu cầu thì nên đi tìm cô. “Em theo anh trong hai năm qua, bạn trai cũng chưa từng qua lại.”
“Thì sao?”
“Mà em đang có bạn trai,lại muốn tới giải quyết nhu cầu của anh à?” Dương Sĩ Bảo nhíu mày “Rốtcuộc là em có ý kiến gì trong chuyện này sao?” Anh bắt đầu cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-da-man-cua-tong-giam-doc/2919992/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.