Tiểu thư đang ở trong phòng thưa Tống thiếu gia." Quản gia Trương biết được tình hình căng thẳng của Hàn Dực và cô, đang sốt ruột không biết nên làm gì thì lại thấy Tống Ngạo Thiên đến, nói muốn tìm cô. Ông vui mừng đến mức nhanh chóng dẫn hắn đến phòng cô.
"Cảm ơn ông." Tống Ngạo Thiên rất lễ phép gật đầu cảm ơn. Đợi đến khi quản gia Trương đi rồi mới giơ tay gõ cửa.
"Tử Du, tôi đến rồi, em mở cửa cho tôi đi."
" . . . "
Tống Ngạo Thiên có cảm giác không ổn, vội gõ cửa thêm mấy cái nữa, giọng nói cũng trở nên gấp gáp hơn rất nhiều.
"Tử Du, tôi biết em đang ở trong phòng, mau trả lời tôi đi."
" . . . " Vẫn là im lặng đến đáng sợ.
Tống Ngạo Thiên cảm nhận được tim mình đang đập rất nhanh, rất mạnh, đến nổi hắn hít thở cũng không thông, cảm giác lo lắng, mất mát này dần dần lan tràn, khuếch tán trong tim hắn, giống như hắn sẽ mất cô mãi mãi.
Ý thức này vừa lóe lên đã dọa hắn đến trắng bệch cả tuấn nhan bất phàm, không cho phép chần chừ thêm giây phút nào nữa, hắn giơ chân dùng lực đạp mạnh vào cửa. Cánh cửa lập tức bung ra, hắn nhanh chóng vọt vào tìm kiếm bóng dáng mảnh khảnh yếu ớt của cô.
Cô ngồi trên giường, mặc kệ gió mạnh từ ngoài cửa sổ quét vào, cô mặc nhiên không hề chớp mắt một cái mà cứ nhìn ra bên ngoài, đôi mắt sâu thẳm khó nắm bắt, vẻ mặt cô thản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-cua-tam-dai-thieu-gia/2319624/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.