Chiếc cầu thang hiện ra hướng đến một nơi tăm tối và lạnh lẽo. 
Lục Sắc mặt lạnh tanh, từng bước đi chậm rãi vào trong. 
Căn hầm im lặng chỉ có tiếng bước chân lộc cộc của cô ta. 
Tiến sâu vào bên trong, Lục Sắc dừng chân ở một căn phòng trong cùng. 
Đi đến bên cạnh những người lính canh đang đứng ở đó, Lục Sắc bảo với bọn họ: 
- "Các anh có thể làm ơn cho tôi vào đó được không? Tôi muốn thăm cô ấy." 
Cô ta làm ra vẻ tội nghiệp mà ngay cả người mang trái tim sắc đá cũng có chút mủn lòng. Bàn tay lau lên khóe mi đỏ ửng, cất giọng nói cực kì ăn năn, hối lối: 
- "Cũng tại tôi mà Nguyệt Khiết tiểu thư mới trở nên như vậy, tôi thật sự không cố ý mà." 
- "Sắc tiểu thư, cô đừng khóc mà. Được rồi, cô vào trong đó đi, nhớ cẩn thận, chúng tôi sẽ đứng bên ngoài bảo vệ cô!" - Một người nói. 
Lục Sắc liên tục nói lời cảm ơn rồi đi vào trong. 
Trong căn phòng cực kì tối tăm và lạnh lẽo. Lúc lúc lại lóe lên một tia ánh sáng nhỏ nhoi từ chiếc cửa sổ nhỏ cách mắt đất khoảng 3 mét. 
Nền đất ẩm ướt. Những giọt nước chảy tí tách xuống sàn nhà. Thi thoảng lại có những con chuột cống chạy qua. Chúng thản nhiên như chẳng sợ bất cứ điều gì. 
Ở giữa căn phòng giam, Nguyệt Khiết nồi bệt xuống, tay và chân bị những sợi xích u ám cứng nhắc buộc vào. Đôi chân vẫn chảy những giọt máu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-cua-nu-phu-bi-bo-roi/2836769/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.