Nguyệt Khiết đứng dậy, cô tiến đến nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. 
Đó là một bà cô rất xấu xí. 
Thân hình mập như cái thùng đựng nước, quần áo xấu xí mặc vào chẳng khác gì cuốn một tấm vải quanh cái thùng rỗng cả. Làn da ngăm đen thô ráp, khô khốc như da cá sấu. Mái tóc cứng đờ xù xì vì phải phơi nắng thời gian dài. Đôi chân nổi đầy mụn nhọt và hai bàn tay chai sạm. 
Khuôn mặt hình tròn phồng lên một ngấn mỡ như cái bánh bao. Trên mặt nổi đầy mụn. Môi thì như cá trê. Còn đôi mắt híp lại vì bị mỡ che đi. 
Căn nhà chật hẹp, bẩn thỉu, hôi hám, lắm chỗ còn có nấm mốc. Đồ dùng được chất thành đống xung quanh bờ tường hoen gỉ, ố vàng. 
Trông không khác gì cái chuồng lợn. 
Nguyệt Khiết cực kì không thích cơ thể béo ụ của mình, cô đã tìm rất nhiều cách để giảm cân rồi, từ nhịn ăn, chăm chỉ tập thể dục, ăn uống điều độ, không thức khuya.. nhưng lại chẳng giảm được một tí nào cả. 
Dù có thử bao nhiêu cách làm đẹp đi chăng nữa thì cô vẫn vậy. Lục Sắc chơi thật ác, mặc dù cô và cô ta không oán không thù nhưng cô ta cho cô cái thân hình xấu xí mãi mãi, chỉ có thể xấu hơn chứ không bao giờ có thể đẹp lên, nó sẽ đii theo cô suốt đời, giống như một lời nguyền. 
Khoan đã! Lời nguyền! 
Nguyệt Khiết thở dài, cảm thấy mình thật là thảm hại. 
Cô cũng vất vả đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-cua-nu-phu-bi-bo-roi/2836756/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.