*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhược Uyên đứng bên mạn thuyền nhìn ngắm cảnh đẹp xung quanh, lòng thầm nhớ lại những lúc khi còn ở hiện đại, bản thân làm cái gì cũng đều chỉ có 1 mình, không ngờ khi xuyên không lại có thể có 1 trợ thủ đắc lực bên cạnh. Đang suy nghĩ hì đã bị tiếng gọi làm cho giật mình.
- Nàng nhìn có vẻ suy tư quá nhỉ.
Cô quay lại chạm mặt với Mộ Dung Lục Thanh, cô quay lại khẽ đỏ mặt.
- Nhị vương gia quản ta nhiều quá rồi.
Lục Thanh nói giọng lạnh.
- Nàng là hoàng tử phi của bản vương, ta không quản thì ai quản đây.
Nhược Uyên nhất thời không trả lời được hắn, đành im lặng quay đi. Chán nản nói.
- Coi như ta không nói lại ngài. Ngài là nhị vương gia, ngài nói sao mà chẳng được.
Lục Thanh cười nhạt.
- Nàng có vẻ không thích hoàng thất nhỉ.
Nhược Uyên cười nhẹ.
- Nhị vương gia hiểu lầm rồi, ta chẳng nghĩ gì đâu.
Cả 2 nói chuyện như kẻ địch với nhau, những ai không để ý thì cứ tưởng là 2 người đang nói chuyện vui vẻ, nhìn cả 2 rất đẹp đôi. Từ xa, Từ Tiệp Nhi giương mắt căm ghét đến Nhược Uyên, Băng Nguyệt ngồi phía bên kia nhâm nhi tách trà, mặc kệ sự đời nhìn xa xăm.
Mộ Dung Huyền cất lời.
- Băng Nguyệt cô nương lúc nào cũng có vẻ mặt chán nản nhỉ.
Băng Nguyệt nhìn qua, đã thấy hắn ngồi cạnh mình từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-anh-yeu-em-phan-3/1105383/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.